Ở nước ngoài, sau khi một người phụ nữ kết hôn với một người đàn ông, cô ấy thường sẽ dùng họ của chồng, giống như ở thời Trung Quốc cổ đại.
Chỉ là đến bây giờ đã khác rồi
Từ khi gặp mặt đến bây giờ, Edek luôn miệng gọi Hứa Mộc Tình là ‘cô Lý’.
Điều này khiến cho Hứa Mộc Tình càng thêm ngại ngùng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút tự hào.
Hứa Mộc Tình có thể nhìn ra, Edek và học sinh của ông ấy một lòng sùng bái Lý Phong.
Cho dù bọn họ không nói gì, nhưng từ thái độ thường ngày và ánh mắt nhìn Lý Phong.
Có thể nhìn thấy một sự ngưỡng mộ sâu sắc.
Điều này cũng khiến Hứa Mộc Tình có suy đoán sâu xa khác về thân phận của Lý Phong.
Cô rất tò mò, chính xác thì anh làm nghề gì?
Vì sao anh lại toàn năng giống như siêu nhân vậy!
Thậm chí còn khiến chuyên gia nổi tiếng hàng đầu trên thế giới tâm phục khẩu phục.
Lúc này Lý Phong nói: “Bây giờ mọi người cẩn thận nghe kỹ, có thể nghe được một chút động tĩnh”.
Lý Phong vừa dứt lời.
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt ở cách đó không xa.
Âm thanh này truyền từ xa tới gần.
Chương 653: Tiếng khóc của trẻ con
Còn có tiếng vọng lại.
Những tảng thạch nhũ chồng chéo lên nhau.
Lý Phong nói với mọi người.
"Bởi vì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nên mọi người nhất định phải cẩn thận".
"Càng đến gần bảo tàng càng có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra".
Thấy mọi người gật đầu, Lý Phong dẫn theo đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Bốn phía xung quanh tối đen như mực.
Nhưng lại cảm thấy không gian xung quanh vô cùng trống trải.
Nhiều lúc chiếu đèn lên trên nhưng ánh sáng lại không thể chiếu đi xa.
Cảm giác giống như tất cả mọi người đang bước đi trên cánh đồng mênh mông rộng lớn.
Chỉ lúc mọi người ngẩng đầu lên mới thấy, ánh đèn chỉ chiếu được lên vách đá trên đầu bọn họ.
Đi mãi, phía trước bỗng truyền đến một âm thanh kỳ lạ.
Hứa Hạo Nhiên nói trước.
"Ơ, mọi người có nghe thấy tiếng gì kỳ lắm không?"
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời.
Ngay phía trước cách chỗ bọn họ đứng không xa bỗng truyền đến tiếng khóc trẻ con.
Nếu tiếng khóc này ở thành phố hay ở một một ngôi làng từ xa vọng lại thì rất bình thường.
Nhưng dưới lòng đất âm u thế này lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc, đúng là làm cho người ta dựng tóc gáy.
Theo bản năng Hứa Hạo Nhiên dựa sát vào người Lý Phong.
"Anh rể, đây là tiếng gì thế?
"Nghe mà ghê người quá".
Tiếng khóc này ban đầu mới nghe thì giống tiếng khóc của trẻ con.
Nhưng giờ lại thêm chút bén nhọn.
Tiếng khóc thê lương.
Càng nghe càng khiến người ta sởn da gà.
Hứa Hạo Nhiên vừa xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình vừa nói với Lý Phong.
"Anh rể, đây rốt cuộc là đâu thế?"
"Sao em cảm thấy mấy thứ xung quanh ngày càng ghê vậy".
Lý Phong cười nói: "Không phải bình thường em hay nói trên đời này ngoài mẹ thì không có thứ gì ghê hơn à?"
Hứa Hạo Nhiên xoa trán, cười nhăn nhó.
"Anh rể, anh không được nói ra như thế, chị em đứng đây mà".
"Nếu mẹ em mà biết thì bà ấy lột một lớp da của em ra mất".
Đoàn người càng đi xa, tiếng khóc của trẻ con càng to hơn.
Hơn nữa tiếng khóc vọng lại giống như đang nó quanh quẩn trong bóng tối xung quanh bọn họ vậy.
Nhưng dù mọi người chiếu đèn pin bốn phía cũng k