Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù Trương Văn Tú đang mắng, nhưng Diệp Huyên lại cảm thấy ấm áp!



Không nói cũng biết, chắc chắn là người phụ nữ này lo lắng cho an nguy của mình nên mới xông vào.



Ngày đó sau khi song tu với Trương Văn Tú, dù hắn và đối phương có gặp nhau, nhưng không ai nhắc đến chuyện đó cả, lúc ấy thư viện Vạn Duy và Phù Văn Tông cũng bị Phệ Linh tộc và Vô Địch Tông uy hiếp, đương nhiên phải tạm thời gác chuyện tình cảm sang một bên.




Dù không nói, nhưng không có nghĩa là hắn quên mất.



Thật ra hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Trương Văn Tú, Diệp Huyên hắn cũng không phải kiểu người cởi quần xuống mà không chịu nhận.



Lúc này, Trương Văn Tú đột nhiên nói: “Nếu còn sống, vì sao không truyền tin ra ngoài?”



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Quên mất!”




Đúng là hắn quên mất!



Không thể không nói mình thật sự rất đáng chết, chắc hẳn không chỉ Trương Văn Tú, mà mấy người lão Thẩm cũng rất lo lắng cho mình!



Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Trương Văn Tú suýt tức điên.



Lúc này, Mạc Thiên cách đó không xa đột nhiên cất lời: “Các hạ, cô gái này là người Phù Đồ cổ tộc chúng ta muốn!”



Diệp Huyên xoay người nhìn về phía Mạc Thiên, lúc này, trưởng lão Hàn Lãnh ở bên cạnh vội nói: “Chuyện này chỉ là hiểu lầm, hiểu…”



“Hiểu lầm?”



Vẻ mặt của Diệp Huyên thoáng chốc trở nên dữ tợn: “Hiểu lầm cái gì!”



Dứt lời, hắn đột nhiên biến mất.



Sắc mặt của Mạc Thiên ở phía xa thay đổi, ông ta không ngờ Diệp Huyên lại lập tức ra tay!



Nhưng ông ta cũng không sợ, ông ta siết chặt tay phải, sau đó đánh một quyền về phía Diệp Huyên!



Diệp Huyên cầm kiếm bằng hai tay chém về phía trước!



Ầm!



Một kiếm chém xuống như trời long đất lở!



Bây giờ hắn đã là Phàm Kiếm, thực lực mạnh hơn trước đây rất nhiều, cộng thêm việc kiếm Thiên Tru đã được nâng cấp, có thể nói một kiếm nay của hắn là một kiếm mạnh nhất trong cả năm qua!



Một kiếm chém xuống, không gian xung quanh lập tức nứt ra!



Ầm!



Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Mạc Thiên bị một kiếm của Diệp Huyên đánh bay, lúc này, các cao thủ của Phù Đồ cổ tộc đều lao về phía Diệp Huyên.



Diệp Huyên giẫm chân phải, giáp Chúc Long xuất hiện, sau đó hắn lao tới chỗ một cao thủ Phù Đồ cổ tộc ở gần đó, đối phương đâm một thương về phía đầu của hắn, hắn không hề tránh né, mặc cho nó đâm lên đầu mình.



Rắc!



Thanh trường thương nứt ra, nhưng Diệp Huyên lại không bị gì cả! Chẳng những thế, không biết kiếm của hắn đã lặng lẽ đâm vào ngực người đàn ông từ bao giờ!



Máu tươi bắn tung toé!
Sau khi chém chết một cao thủ của Phù Đồ cổ tộc, Diệp Huyên xoay người, hắn vừa xoay người đã có ba thanh trường thương đâm vào điểm yếu trên người hắn!



Nhưng hắn vẫn không bị làm sao cả!



Diệp Huyên chém ra một kiếm!




Phựt phựt!



Đầu của hai cao thủ Phù Đồ cổ tộc rơi xuống!



Thân thể của mấy cao thủ này vừa bị Diệp Huyên chém đứt đoạn thì linh hồn của bọn họ lập tức muốn trốn, nhưng Diệp Huyên lại rút Trấn Hồn ra, kiếm vừa đâm đến, linh hồn mấy cao thủ của Phù Đồ cổ tộc lập tức bị nuốt chửng.



Những cao thủ Phù Đồ cổ tộc này hoàn toàn không thể đánh với Diệp Huyên, vì giáp Chúc Long của Diệp Huyên quá đáng sợ!




Hoàn toàn không thể phá!



Mà kiếm của Diệp Huyên bây giờ bọn họ cũng không thể đỡ, kiếm trong tay hắn vừa là Phàm Kiếm vừa là thần binh lợi khí!



Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Mạc Thiên, Mạc Thiên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi cho rằng Tiểu Đạo cô nương sẽ chết…”



Diệp Huyên đột nhiên biến mất.



Mạc Thiên híp mắt, ông ta tiến lên một bước đấm tới.



Lúc này, Diệp Huyên vừa khéo xuất hiện trước mặt ông ta, nắm đấm của Mạc Thiên nhắm thẳng vào đầu Diệp Huyên, Diệp Huyên không hề tránh né, mặc cho Mạc Thiên đánh lên mặt mình.



Bịch!



Diệp Huyên lùi lại mấy trượng, nhưng một cánh tay của Mạc Thiên đã bị Diệp Huyên chém đứt!



Diệp Huyên đứng tại chỗ vuốt mặt, không bị làm sao cả. Sau đó, hắn lại xông lên một lần nữa!



Thấy cảnh này, sắc mặt hai người Tống Thành ở bên cạnh đều hơi phức tạp.



Áo giáp Diệp Huyên đang mặc thật quá kinh khủng!



Lúc này, Hàn Lãnh cất lời: “Không khuyên nhủ sao?”



Tống Thành lắc đầu: “Không khuyên được! Nghĩ xem lát nữa nên thu xếp thế nào đi!”



Nói xong, ông ta nhìn Diệp Huyên ở phía xa.



Lúc này, Diệp Huyên như nổi điên đuổi theo chém Mạc Thiên, tuy cảnh giới của Mạc Thiên cao hơn Diệp Huyên, nhưng chiến lực của ông ta lại không cao bằng, vì thứ Diệp Huyên mặc trên người và cầm trên tay quá đáng sợ!



Không có thần khí có thể sánh bằng kiếm Thiên Tru thì hoàn toàn không thể phá được giáp Chúc Long!



Trừ khi lực lượng mạnh đến mức có thể xuyên qua giáp Chúc Long đả thương Diệp Huyên, mà rõ ràng là Mạc Thiên không có năng lực này!



Mạc Thiên không ngừng lùi lại, trên người ông ta đã xuất hiện mấy chục vết kết!



Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên vung một kiếm chém lui Mạc Thiên, Mạc Thiên vừa lùi lại mấy bước, kiếm Thiên Tru của Diệp Huyên đột nhiên biến thành phi kiếm bay ra.



Mạc Thiên ở phía xa trợn mắt, ông ta cố di chuyển sang bên cạnh, nhưng vẫn hơi chậm, cánh tay trái còn lại của ông ta cũng bị chém đứt!

1643887302892.png

Lúc này, một ông lão xuất hiện bên cạnh Mạc Thiên.



Diệp Huyên nhìn ông lão kia, giọng nói của Tống Thành vang lên trong đầu hắn: ‘Tiết La - Thái Thượng trưởng lão của Phù Đồ cổ tộc”.



Tiết La nhìn Diệp Huyên: “Các hạ làm việc tuyệt tình quá!”




Diệp Huyên không để ý đến Tiết La, hắn xoay người đi tới trước mặt Trương Văn Tú, lúc này Trương Văn Tú đã bị thương rất nặng.



Hắn chưa từng thấy Trương Văn Tú bị thương nặng như vậy bao giờ!



Mắt Diệp Huyên dần đỏ lên, hắn hít sâu một hơi, sau đó lấy một bình bạch ngọc trong, trong bình còn có hai giọt suối Sinh Mệnh siêu cấp, là thứ hắn đổi được từ chỗ Tiểu Đạo.



Diệp Huyên nói: “Há miệng!”



Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyên, không nói một lời.




Diệp Huyên đột nhiên rót nước suối sinh mệnh vào trong miệng mình, một khắc sau, hắn cúi người hôn lên môi Trương Văn Tú, ép đút suối Sinh Mệnh vào miệng nàng ta!



Trương Văn Tú ngây người, đợi khi nàng ta lấy lại tinh thần, nước suối Sinh Mệnh kia đã tiến vào trong người nàng ta!



Oanh!



Một năng lượng tinh thuần lan tràn khắp người, thân thể của nàng ta bắt đầu hồi phục với một tốc độ rất nhanh.



Diệp Huyên sờ nhẹ mái tóc Trương Văn Tú, sau đó nói: “Cô sẽ không phải bị thương vô ích đâu!”



Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyên: “Thôi đi!”



Diệp Huyên lắc đầu: “Không thể bỏ qua được! Người của ta, người khác động vào một sợi tóc cũng không được!”



Nói xong, hắn xoay người đi về phía Tiết La.



Trương Văn Tú ở sau lưng nhìn Diệp Huyên, cứ nhìn mãi như thế.



Tiết La nhìn Diệp Huyên: “Các hạ…”



Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên rút kiếm.



Ong!



Một tiếng kiếm reo chấn động khắp chân trời, kiếm quang chém thẳng về phía Tiết La.



Tiết La híp mắt, lão ta vung tay áo, một luồng hắc quang bay ra từ trong ống tay áo của lão ta, kiếm của Diệp Huyên đã đến.



Vụt!



Một kiếm này chém thẳng lên trên luồng hắc quang đó.



Oanh!



Hắc quang rung lên, kiếm quang vỡ nát, Diệp Huyên lùi lại chỗ cũ, lúc này, một luồng tử khí ngút trời đột nhiên lan ra từ trong người Diệp Huyên.



Tử khí!



Vào khoảnh khắc tử khí xuất hiện, sắc mặt mọi người đều trở nên nặng nề!



Tiết La nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Tử khí thật nồng đậm!”



Lúc này, trong tay Diệp Huyên lại có thêm một thanh kiếm!


Tử Vong Chi Kiếm!
Thấy thanh kiếm này, Tiết La híp mắt lại: “Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu thần vật!”



Lúc này, Diệp Huyên giẫm chân phải.



Vụt vụt!




Hai tia kiếm quang loé lên!



Tiết La tiến lên một nước, tay phải lão ta siết chặt thành quyền sau đó đánh ra, quyền mang trên nắm đấm chói mắt như ánh mắt trời, chấn động thiên địa!



Lúc này, hai thanh kiếm của Diệp Huyên đã đến, vô số tử khí tựa như cơn sóng bao phủ lấy Tiết La!



Ầm ầm ầm!




Những tiếng nổ không ngừng vang lên, vô số tử khí và kiếm quang lan tràn khắp nơi, đám người Tống Thành vội vàng lùi về sau.



Tử khí quá nồng đậm!



Dù là bọn họ cũng không dám để những tử khí này tuỳ tiện dính lên người!



Lúc này, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên từ trong vùng tử khí kia, sau đó, những tử khí đó thoáng chốc lan tràn khắp xung quanh, Diệp Huyên nâng kiếm lên, những tử khí xung quanh lập tức quay về Tử Vong Chi Kiếm của hắn, sau đó, Diệp Huyên chém về phía Tiết La từ xa.



Xoẹt!



Kiếm chém xuống, kiếm quang đen nhánh loé lên!



Tiết La ở phía xa híp mắt, lão ta lùi về sau một bước nhỏ, sau đó mở lòng bàn tay ra, trong tay lão ta đột nhiên có thêm một lá cờ nhỏ màu đỏ, lão ta đọc thầm mấy câu, vung cờ lên, trong nháy mắt, một vùng ánh lửa chắn ở trước mặt lão ta.



Ầm!



Tử khí của kiếm chỉ vừa tiếp xúc với tia hoả quang kia đã lập tức nổ tung, không gian xung quanh không ngừng chấn động!



Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiết La, hắn cầm kiếm Thiên Tru chém xuống.



Tiết La cũng không lùi bước, lão ta sải bước về phía trước, hai tay siết chặt đấm lên trên.



Ầm!



Không ngờ cú đấm này của lão ta lại có thể đỡ được kiếm Thiên Tru của Diệp Huyên, chẳng những thế, vào khoảnh khắc lão ta đỡ kiếm Thiên Tru, lão ta đột nhiên nâng đầu gối đá vào bụng Diệp Huyên!



Diệp Huyên buông kiếm Thiên Tru, vung hai tay đấm vào đầu Tiết La!



Oanh!



Bịch bịch!



Diệp Huyên thoáng chốc lùi xa mười mấy trường, Tiết La kia cũng lùi lại khoảng mười trượng!



Sau khi bị đánh bay, Diệp Huyên lại đứng lên, dù khoé miệng của hắn còn vương máu tươi, nhưng từ sắc mặt của hắn rõ ràng là không có gì đáng ngại cả!



Thấy cảnh này, sắc mặt Tiết La lập tức trở nên vô cùng khó coi, thế này thì đánh kiểu gì?



Lúc này lão ta mới phát hiện Diệp Huyên không chỉ có mỗi bộ giáp trên người lợi hại, mà cả thân thể của hắn đều rất mạnh, hai thứ hợp lại thật sự không thể nào đánh phá được.



Tiếp tục đánh như thế, lão ta hoàn toàn không thể đánh chết Diệp Huyên được!

1643887320263.png

Dứt lời, hắn lập tức xông lên, thấy cảnh này, mí mắt Tiết La giật giật, lão ta lập tức đứng ở chỗ bên cạnh Mạc Thiên, sau đó dẫn theo Mạc Thiên biến mất.



Trốn rồi!



Rõ ràng lão ta không muốn đánh nhau với Diệp Huyên nữa!




Diệp Huyên quay đầu nhìn Tống Thành: “Phù Đồ cổ tộc này ở đâu?”



Nghe vậy, Tống Thành ngạc nhiên: “Tiểu hữu, đây không phải chuyện đùa đâu, chúng ta vẫn nên đợi Tiểu Đạo cô nương trở về rồi tính, cậu thấy sao?”



Diệp Huyên nhìn chằm chằm Tống Thành: “Phù Đồ cổ tộc ở đâu?”



Tống Thành do dự một lát, sau đó chỉ về hướng bên phải: “Cách đây mấy nghìn trượng!”




Diệp Huyên xoay người đi tới trước mặt Trương Văn Tú, Trương Văn Tú lắc đầu: “Bỏ đi!”



Diệp Huyên giận dữ nói: “Người phụ nữa của ông đây bị người ta đánh thành thế này, nếu ông đây bỏ qua thì ông còn cần hai cái trứng làm gì? Nên cắt đi cho xong!”



Bỏ qua?



Đương nhiên không thể bỏ qua như thế rồi!



Lần này, Diệp Huyên thật sự nổi giận rồi.



Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Tống Thành: “Tiền bối, phiền ông dẫn nàng ấy đến hiệu cầm đồ Thiên Đạo!”



Dứt lời, hắn xoay người rời đi.



Lúc này, Tống Thành vội vàng chặn Diệp Huyên lại: “Tiểu hữu, cậu tuyệt đối đừng kích động, Phù Đồ cổ tộc này cũng không phải một thế lực bình thường, cậu đi như vậy thật sự rất mạo hiểm! Vẫn nên đợi Tiểu Đạo cô nương quay lại rồi tính, cậu thấy sao?”



Diệp Huyên lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến Tiểu Đạo, nàng cũng không nợ ta cái gì”.



Nói xong, hắn đã biến mất.



Thấy vậy, Tống Thành khẽ thở dài, chàng trai trẻ này thật sự quá kích động!



Hành động hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả!



Lúc này, Trương Văn Tú đột nhiên đi theo hướng Diệp Huyên vừa biến mất.



Tống Thành vội nói: “Cô nương, tiểu hữu bảo ta dẫn cô đến hiệu cầm đồ Thiên Đạo!”



Nhưng Trương Văn Tú cũng không quay đầu lại.



Tống Thành ngây người, sau đó lắc đầu: “Sắp xảy ra chuyện rồi!”



Hàn Lãnh ở bên cạnh nói với giọng điệu nặng nề: “Mạc Thiên này đúng là ngu ngốc!”



Tống Thành nhẹ giọng nói: “Ông ta không ngu, mà là vì huyết mạch của nữ nhân kia quá hấp dẫn! Phù Đồ cổ tộc chuyên tu luyện thân thể, nếu lấy được Ma huyết thượng cổ, Phù Đồ cổ tộc chắc chắn sẽ phát triển hơn rất nhiều!”



Hàn Lãnh lắc đầu: “Có lẽ chuyện này sẽ trở nên rất phức tạp!”



Tống Thành nhẹ giọng nói: “Phải xem Tiểu Đạo cô nương có ra mặt hay không đã!”


Hàn Lãnh trầm giọng nói: “Chúng ta từng điều tra Diệp Huyên này rồi, đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này, vì sao hắn vừa đến, Tiểu Đạo cô nương đã đối xử tốt với hắn như thế rồi? Trước kia, Tiểu Đạo cô nương chưa từng nể tình ai cả, nàng làm việc với người khác luôn chỉ nói đến lợi ích, nhưng Diệp Huyên này…”
Tống Thành lắc đầu: “Ai biết được? Đi thôi đi thôi! Đi đến Phù Đồ cổ tộc, xem thử phải thu xếp chuyện hôm nay thế nào”.







Diệp Huyên nhanh chóng đi tới Phù Đồ cổ tộc.




Lúc này, tầng chín đột nhiên lên tiếng: “Tiểu tử, ngươi thật sự muốn đánh nhau à?”



Vẻ mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc, hắn không trả lời, nhìn Phù Đồ cổ tộc bên dưới, sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, kiếm Thiên Tru xuất hiện trong tay, một khắc sau, hắn cầm kiếm bằng hai tay chém xuống dưới một phát.



Vụt!



Một tia kiếm quang phá không bay đi trong không trung!




Nhưng luồng kiếm quang này còn chưa tiến vào Phù Đồ cổ tộc đã tan thành mây khói!



Lúc này, Tiết La xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, lão ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, Phù Đồ cổ tộc ta nể mặt Tiểu Đạo cô nương nên mới không tuyệt tình với ngươi, ngươi đừng có không biết phải trái!”



Diệp Huyên cười gằn: “Các người không cần nể mặt nàng, hôm nay, không phải các người giết chết ta thì chính là ta giết chết các người!”



Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, bút Thiên Đạo xuất hiện trong tay hắn!



Bút Thiên Đạo!



Vào khoảnh khắc bút Thiên Đạo xuất hiện, sắc mặt Tiết La lập tức thay đổi: “Tiểu Đạo cô nương đưa… đưa bút này cho ngươi á!”



Rõ ràng lão ta biết bút Thiên Đạo!



Sắc mặt Tiết La trở nên vô cùng khó coi!



Lão ta biết bút này đại diện cho ý chí của Thiên Đạo, có thể thoải mái điều động lực lượng chúng sinh ở chư thiên vạn giới để mình sử dụng, cũng có thể phán định sinh tử của sinh linh chư thiên vạn giới, bút này có thể tuỳ tiện chém vỡ một kỷ nguyên vũ trụ.



Trên không trung, Diệp Huyên đột nhiên sử dụng bút Thiên Đạo, một khắc sau, toàn bộ ngục tối Vô Biên đột nhiên chấn động.



Thoáng chốc, vô số lực lượng thần bí trong thiên địa tập trung về phía Diệp Huyên!



Điều động lực lượng của chư thiên vạn giới!



Đương nhiên thực lực của Diệp Huyên bây giờ vẫn chưa thể làm được đến thế, nhưng vẫn có thể điều động được lực lượng trong ngục tối Vô Biên!



Bây giờ, cây bút này đại diện cho Thiên Đạo!



Tiết La bắt đầu thấy hoảng hốt!



Lực lượng của cây bút này quá mạnh mẽ!



Lúc này, Tống Thành, Hàn Lãnh và Trương Văn Tú cũng chạy đến, không chỉ có ba người họ, vô số cường giả của ngục tối Vô Biên đều nhìn về phía bên này!



Lại đánh nhau?



Hơn nữa còn ầm ĩ thế!



Hàng năm ngục tối Vô Biên cũng có xảy ra tranh chấp, nhưng rất hiếm khi ầm ĩ đến mức này.



Khi thấy Diệp Huyên sử dụng bút Thiên Đạo, sắc mặt hai người Tống Thành cũng thay đổi!



Cái tên điên Diệp Huyên này!


Đây là bút Thiên Đạo đấy!
Thứ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi!



Nhưng bọn họ không ngờ Diệp Huyên lại có, rõ ràng đây là Tiểu Đạo cho hắn!



Hàn Lãnh ở bên cạnh Tống Thành trầm giọng nói: “Đừng nói Tiểu Đạo cô nương thích cái tên này né? Cả cái này mà cũng cho hắn!”




Tống Thành trừng Hàn Lãnh: “Nói năng cẩn thận!”



Hàn Lãnh do dự một lát rồi nói: “Nhưng thế này lạ quá! Đây là bút Thiên Đạo đó! Một thứ tốt như vậy mà Tiểu Đạo cô nương lại đưa cho hắn, thật sự quá khó tin!”



Tống Thành nhìn Diệp Huyên trên không trung, trầm giọng nói: “Chỉ có một cách giải thích, đó là Tiểu Đạo cô nương vô cùng coi trọng hắn! Đợi một lát nếu hắn gặp nguy hiểm phải bất chấp tất cả bảo vệ hắn!”



Hàn Lãnh ngập ngừng: “Nhưng làm thế e rằng sẽ có mâu thuẫn với Phù Đồ cổ tộc!”




Tống Thành lạnh nhạt nói: “Mâu thuẫn thì mâu thuẫn, dù sao ta cũng thấy bọn họ đã sa sút rồi!”



Hàn Lãnh: “…”



Bút Thiên Đạo trong tay Diệp Huyên không ngừng rung lên, lúc này, không biết một lực lượng vô cùng mạnh mẽ đã tập trung xung quanh Diệp Huyên từ bao giờ, lực lượng này khiến sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi!



Đây hoàn toàn không phải lực lượng của con người!



Tiết La nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, ngươi thật sự vì một người phụ nữ mà liều mạng với Phù Đồ cổ tộc chúng ta ư? Ngươi…”



Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên chỉ bút Thiên Đạo xuống: “Diệt!”



Ầm!



Đầu bút lập tức bắn nhanh xuống từ bên trong bút Thiên Đạo!



Thấy cảnh này, sắc mặt Tiết La thoáng chốc thay đổi, lúc này, trong mắt lão ta lộ vẻ sợ hãi!



Lão ta thật sự sợ hãi!



Vì sau khi nhìn thấy đầu bút này, lão ta cũng biết mình hoàn toàn không thể ngăn chặn được nó, nếu nó chém xuống, có lẽ lão ta sẽ chết chắc!



Tống Thành ở bên cạnh và những cường giả trong bóng tối cũng mang nét mặt vô cùng nặng nề!



Đầu bút này quá mạnh mẽ!



Đặc biệt là Tống Thành, lúc này, ông ấy cũng bắt đầu thấy căng thẳng, nếu đổi thành người có cảnh giới cao hơn sử dụng cây bút này thì e rằng sẽ có thể phá đổ cả ngục tối Vô Biên một cách dễ dàng!



Cây bút này quá nghịch thiên!



Sao Tiểu Đạo cô nương lại đưa thứ này cho Diệp Huyên?



Tên này quá liều lĩnh!



Nếu hắn còn tiếp tục làm như thế ở đây thì e rằng cả ngục tối Vô Biên sẽ bị hắn đánh sụp!



Lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên bay ra từ trong Phù Đồ cổ tộc.



Người này chính là Tộc trưởng đương nhiệm của Phù Đồ cổ tộc, Hách Liên Đồ!



Hách Liên Đồ nhìn đầu bút kia, ánh mắt ông ta vô cùng nặng nề, ông ta chậm rãi siết chặt tay phải, một lực lượng mạnh mẽ lặng lẽ tập trung từ trong nắm đấm của ông ta, một khắc sau, ông ta quát lên một tiếng, đánh một quyền lên trên!



Một quyền đánh ra, cả thiên địa đều run rẩy, một quyền ấn mạnh mẽ lao về phía đầu bút kia!


Lực lượng thân thể thuần tuý!
Ầm!



Một tiếng nổ đột nhiên vang vọng, tiếng nổ này tựa như tiếng sấm, thoáng chốc, vang vọng khắp ngục tối Vô Biên!



Quyền ấn của Hách Liên Đồ lập tức nổ tung, đầu bút rơi thẳng xuống.




Hách Liên Đồ phía dưới trợn mắt, hai cánh tay đan chéo, sau đó vung lên trên: “Hoành Qua Thiên Địa!”



Ầm!



Một lực lượng mạnh mẽ bao phủ trên bầu trời của Phù Đồ cổ tộc!



Đầu bút kia dừng lại!



Bị chặn rồi?




Tất cả mọi người đều nhìn về phía đầu bút!



Lúc này, đầu bút kia đột nhiên rung lên, trong nháy mắt, lực lượng mạnh mẽ mà Hách Liên Đồ phát ra lập tức vỡ nát.



Phụt!



Hách Liên Đồ phun ra một ngụm máu tươi, cùng lúc đó, Phù Đồ cổ tộc bên dưới ông ta lập tức bị vỡ vụn, biến thành tro bụi, vô số cường giả của Phù Đồ cổ tộc vội vàng chạy trốn khắp nơi, nhưng cũng có vài người không kịp trốn nên chết ngay tại chỗ!



Trong chốc lát, toàn bộ Phù Đồ cổ tộc trở nên hỗn loạn!



Thân thể của Hách Liên Đồ cũng nứt ra, trở nên hư ảo.



Nhưng đầu bút kia vẫn còn đó, cũng không biến mất.



Lúc này, Tống Thành vội nói: “Tiểu hữu, đừng để đầu bút kia đánh xuống, nếu không, phạm vi vạn dặm xung quanh đều sẽ gặp hoạ!”



Sắc mặt của Diệp Huyên trên không trung cũng hơi tái nhợt, thúc giục bút Thiên Đạo này, hắn cũng rất mất sức!



Lúc nghe thấy lời của Tống Thành, vẻ mặt Diệp Huyên trở nên dữ tợn: “Ông đây không quan tâm được nhiều như thế! Hôm nay, ta phải khiến cho Phù Đồ cổ tộc này gà chó không yên!”



Dứt lời, hắn đè tay phải xuống dưới: “Diệt!”



Chiếc bút rơi thẳng xuống.



Thấy cảnh này, Hách Liên Đồ trợn mắt, nếu đầu bút này rơi xuống thì ông ta cũng không ngăn được!



Sẽ chết!



Nhưng nếu ông ta rút lui, vô số tộc nhân của Phù Đồ cổ tộc ở phía sau cũng sẽ chết!



Lúc này, một ông lão tóc bạc đột nhiên xuất hiện trên đầu Hách Liên Đồ, lão ta nhìn đầu bút kia, mở lòng bàn tay ra, một ngọn đèn màu đen phóng lên cao, ngọn đèn đi thẳng tới trước đầu bút, một khắc sau, ngọn đèn đó đột nhiên sáng lên, ngọn lửa màu xanh da trời bùng lên từ trong ngọn đèn.



Ầm!



Chân trời biến thành biển lửa!



Biển lửa thoáng chốc bao phủ lấy Diệp Huyên!



Bên dưới, sắc mặt Trương Văn Tú thay đổi, lập tức muốn ra tay, lúc này, ngọn lửa kia nổ tung, cả ngọn đèn cũng nứt ra!



Diệp Huyên xuất hiện trước mắt mọi người một lần nữa!



Quần áo trên người Diệp Huyên đã biến thành tro bụi, nhưng giáp Chúc Long vẫn còn đó!

1643887343917.png

Lúc này, giọng nói của Tống Thành vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Tiểu hữu, người này là Tộc trưởng tiền nhiệm của Phù Đồ cổ tộc, tên là Hắc Liên Thiên, thực lực sâu không lường được, không thể khinh thường!”



Diệp Huyên nhìn Hách Liên Thiên, lão ta nhẹ giọng nói: “Không hổ là bút Thiên Đạo, dù chưa phát huy được ba phần thực lực mà đã mạnh như thế rồi!”



Nói xong, lão ta nhìn Diệp Huyên: “Ta cá bây giờ ngươi không thể sử dụng được nó nữa!”




Diệp Huyên lấy một bình bạch ngọc ra uống vào, chẳng mấy chốc, một năng lượng tinh thuần không ngừng chữa trị thân thể của hắn!



Nước suối Sinh Mệnh siêu cấp!



Thấy cảnh này, Hách Liên Thiên hơi nheo mắt: “Các hạ, cậu có quan hệ không tệ với Tiểu Đạo cô nương, Phù Đồ cổ tộc ta không muốn đối địch với cậu!”



Diệp Huyên cười nhạt, hắn chỉ vào Trương Văn Tú: “Cái này gọi là không muốn đối địch với ta ư? Theo ta được biết, hình như tiền bối của Diêm Điện đã nói với các người quan hệ của nàng với ta rồi đúng không?”




Hách Liên Thiên nhìn Diệp Huyên: “Không phải nàng vẫn còn sống đàng hoàng đó hay sao?”



Diệp Huyên cười tươi: “Nếu ta đến muộn một chút nữa thì nàng đã chết rồi!”



Hách Liên Thiên còn muốn nói tiếp, nhưng Diệp Huyên chợt gằn giọng: “Đừng có nói nhảm nữa! Hôm nay ông đây đến lấy mạng của các người, không phải đến tán gẫu!”



Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay ra, bút Thiên Đạo trong tay không ngừng rung lên.



Bên dưới, ánh mắt của Hách Liên Thiên trở nên lạnh lẽo: “Giết hắn!”



Ầm!



Một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên bay lên từ bên dưới, nhắm thẳng vào Diệp Huyên!



Thấy cảnh này, sắc mặt của Tống Thành thay đổi: “Tiểu hữu cẩn thận… Đó là cường giả đứng đầu Phù Đồ cổ tộc, Hách Liên Chiến!”



Hách Liên Chiến!



Lúc này, Tống Thành thật sự thấy hơi khiếp sợ.



Hách Liên Chiến không phải nhân vật của thời đại này, mà là người của thời trước, năm đó, người này đã khiến cả một thời đại phải khiếp sợ.



Tống Thành không ngờ lão ta vẫn còn sống!



Lúc này, Hách Liên gia phái một cao thủ như vậy ra mặt, rõ ràng là thật sự muốn giết chết Diệp Huyên!



Đây là không muốn nể mặt Tiểu Đạo luôn rồi!



Lúc này, Trương Văn Tú bên dưới trợn to mắt, nàng ta lập tức xông về phía Diệp Huyên.



Vì nàng ta cảm nhận được nguy hiêmt!



Diệp Huyên trong không trung vẻ mặt không chút cảm xúc, hắn cảm nhận được hơi thở tử vong!



Hắn biết nếu còn không sử dụng bút Thiên Đạo thì người trước mắt sẽ lấy mạng mình!



Giáp Chúc Long không phải vạn năng!



Nhưng nếu cộng thêm Bất Tử Chi Thân thì sao?



Oanh!



Một hơi thở mạnh mẽ lập tức toả ra từ trong người Diệp Huyên.



Tử khí!

Vào khoảnh khắc điều động tử khí, thân thể Diệp Huyên xảy ra thay đổi long trời lở đất.



Lúc này, Hách Liên Chiến đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, đấm một phát vào bụng hắn.



Ầm!




Giáp Chúc Long trên người Diệp Huyên rung lên, nhưng không có nứt ra, có điều phần lớn lực lượng của Hách Liên Chiến đều xuyên qua Giáp Chúc Long đánh thẳng lên người Diệp Huyên.



Ầm!



Thân thể Diệp Huyên rung lên, nhưng chỉ lùi lại nửa bước!



Thấy cảnh này, tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt!



Đây là thứ gì vậy?



Diệp Huyên lạnh lùng nhìn Hách Liên Chiến: “Chưa ăn cơm sao?”




Dứt lời, hắn vung bút Thiên Đạo về phía trước.



Lấy bút làm kiếm!



Hách Liên Chiến giơ tay lên đỡ.



Oanh!



Một tiếng nổ vang lên, Hách Liên Chiến lùi lại bên cạnh Hách Liên Thiên.



Hách Liên Chiến nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Thân thể!”



Diệp Huyên trên không trung nhìn Trương Văn Tú xông đến trước mặt mình, cười nói: “Đừng lo lắng, ta không sao!”



Trương Văn Tú hít sâu, sau đó đấm một cái lên mặt Diệp Huyên.



Bốp!



Diệp Huyên không bị làm sao cả, nhưng cánh tay của Trương Văn Tú lại tê dại!



Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyên: “Mặt dày thật!”



Diệp Huyên: “…”



Bên kia, hai người Tống Thành nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều lộ vẻ rung động!



Không ngờ Diệp Huyên lại không bị làm sao cả!



Rốt cuộc là có chuyện gì thế?



Chẳng lẽ Diệp Huyên còn có bảo vật gì đó?



Rõ ràng bọn họ không hề phát hiện thân thể của Diệp Huyên đã xảy ra thay đổi lớn!



Bất Tử Chi Thân!



Bình thường Diệp Huyên sẽ không sử dụng nó!



Thật ra khi này không cần sử dụng Bất Tử Chi Thân hắn cũng sẽ không chết, có Giáp Chúc Long, Hách Liên Chiến này chỉ nhiều nhất là làm hắn bị thương, chứ hoàn toàn không thể giết chết hắn!



Diệp Huyên kéo Trương Văn Tú ra sau lưng, hắn nhìn đám người Phù Đồ cổ tộc bên dưới, sau đó nói: “Ta sắp sử dụng bút Thiên Đạo rồi đấy! Mau đến đánh ta đi!”



Dứt lời, hắn lập tức sử dụng bút Thiên Đạo!



Lực lượng của bút Thiên Đạo quá mạnh mẽ, hắn cũng muốn nhanh chóng điều động được nó, nhưng hắn không làm được, hắn cần có chút thời gian!



Mà rõ ràng Hách Liên Thiên kia phát hiện ra điều này, cho nên mới phái cao thủ tuyệt thế là Hách Liên Chiến ra, nhưng lão ta không ngờ rằng Diệp Huyên lại chịu được một đòn của Hách Liên Chiến, hơn nữa còn không bị làm sao cả!



Thật sự quá đáng sợ!



Thấy Diệp Huyên điều động bút Thiên Đạo một lần nữa, Hách Liên Thiên lập tức sa sầm mặt, nếu Diệp Huyên lại sử dụng bút này, thì cả Phù Đồ cổ tộc sẽ không ai có thể ngăn cản hắn được nữa!

1643887357452.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK