Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

rườm rà chán đấy".



"Giờ tôi có một cách rất đơn giản, có thể nhanh chóng giải độc cho cậu".



"Cậu có muốn thử không?"



Tần Trọng gắng gượng đứng dậy.



Hắn giơ tay lau bọt mép bên khóe miệng.



Nhìn chằm chằm Lý Phong: "Nếu anh có thể giải độc cho tôi, từ nay về sau tôi và các anh em của mình tình nguyện là chó cho anh sai bảo".



Lý Phong cười không nói, anh bỗng nhiên bước lên trước.



Trong nháy mắt, người đã vụt đến trước mặt Tần Trọng.



Ngay khi Tần Trọng còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã nắm chặt tay, đấm mạnh vào bụng hắn.



Cơ thể Tần Trọng đột nhiên cong lên như con tôm bị luộc chín.






Hai tay hắn ôm chặt lấy bụng mình.



Miệng há to, chuẩn bị nôn.



Tay Lý Phong lại vỗ nhẹ lên lưng hắn mấy cái.



Tần Trọng bỗng như người uống say, toàn thân run lên, nằm bò ra cỏ nôn thốc nôn tháo.



Mùi hắn nôn rất khó ngửi.



Sau khi nôn hơn hai phút.



Chờ đến lúc Tần Trọng đứng lên.



Lý Phong nói: "Cậu giơ tay ấn lên phía dưới rốn mình xem có thấy đau hay không?"



Tần Trọng giật mình, hắn không ngờ Lý Phong lại hiểu rõ về loại độc này như vậy.



Bởi vì sai khi trúng loại độc này, chỉ cần ấn nhẹ xuống phía dưới rốn một chút sẽ cực kì đau đớn.



Đau muốn chết.



Đau đến không thể diễn tả bằng lời.



Nếu mỗi tháng bọn họ không uống thuốc giải thì đau đớn sẽ lan ra toàn thân.



Khiến người ta đau đến chết đi sống lại.



Vì thế bọn họ phải liều mạng đi hoàn thành nhiệm vụ thì mới lấy được thuốc giải.



Nhiều lúc bọn họ cảm thấy, hi sinh khi làm nhiệm vụ cũng là một loại giải thoát.



Tần Trọng làm theo lời Lý Phong, ấn hai lần lên vị trí dưới rốn.



Hắn hơi sững người, sai đó lại ấn hai cái mạnh hơn vào đó.



Cuối cùng hắn ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt không thể tin nhìn Lý Phong.



Hắn bỗng quỳ xuống trước mặt anh.



"Cảm ơn anh!"



"Anh muốn tôi làm gì?"



"Cho dù để tôi đi giết Tần Vạn Hào tôi cũng bằng lòng".



Lý Phong cười lắc đầu: "Tôi hỏi cậu, cậu và các anh em của mình hận ai nhất?"



Tần Trọng nghĩ một lát rồi nói: "Tôi hận nhất là cả nhà họ Tần".



"Thế thì đúng rồi".



"Khiến các cậu thành ta thế này không chỉ có một mình Tần Vạn Hào mà là cả nhà họ Tần".



"Cho dù cậu và các anh em thoát được rồi nhưng bọn chúng sẽ lại dùng cách thức như vậy đi bắt những người khác".



"Bi kịch của các cậu sẽ xảy ra trên người họ".



Hai mắt Tần Trọng mở to, hắn nhìn thẳng vào Lý Phong.



"Tôi hiểu ý của anh".



"Từ giờ mạng của tôi và các anh em sẽ giao cho anh".



Đêm tối, Tần Vạn Hào vẫn luôn ở trong lều của mình.



Tiếng muỗi bay vo ve bên tai.



Ông ta bực đến nỗi không ngủ nổi.



Nếu không phải trong lòng vẫn luôn nghĩ đến bảo vật, ông ta cũng không ở đây làm mồi cho muỗi đốt.



Nhưng vì không biết chuyện này phải kéo dài bao lâu nên mới làm ông ta bực mình như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK