Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên, Đế Khuyển và Vị Ương Thiên bắt đầu xuyên qua không gian.

Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hỏi: “Vị Ương…”

Vẻ mặt Vị Ương Thiên không chút cảm xúc.

Diệp Huyên hỏi: “Người ta gặp được ở Thanh Thương giới là muội đúng không?”

Vị Ương Thiên không nói gì.

Diệp Huyên đang định hỏi tiếp, Vị Ương Thiên đột nhiên hỏi: “Bảo vật này đã nhận ngươi làm chủ nhân rồi à?”

Diệp Huyên gật đầu: “Phải!”

Nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có biết bây giờ có bao nhiêu người có ý đồ với nó không?”

Diệp Huyên cười khổ: “Ta biết!”

Nói xong, hắn lắc đầu: “Vị Ương, thật lòng thì ta cũng không thích thứ này lắm!”

Bảo vật này mang đến cho hắn rất nhiều lợi ích, nhưng cũng mang đến rất nhiều phiền phức, nếu lúc đầu không nhờ cô gái váy trắng trấn áp cái tháp này thì hắn đã chết từ lâu rồi!

Mà bây giờ, kẻ ở tầng năm càng không phải một kẻ hiền lạnh, nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ nổ tung!

Vị Ương Thiên nhìn Diệp Huyên: “Vì sao?”

Diệp Huyên nói với giọng điệu nặng nề: “Bảo vật này là phúc cũng là họa, còn là họa lớn. Nếu những người kia hiểu sự nguy hiểm của thứ này, có đánh chết bọn họ cũng không muốn đi cướp”.

Từ đầu đến giờ, đại thần tầng hai, Giản Tự Tại ở tầng bốn… Lúc đầu một người một thú này không giết hắn đều có liên quan đến cô gái váy trắng, đặc biệt là đại thần tầng hai, lúc đầu người này rất muốn giết hắn!

Ngoài ra cái tháp này còn chấn động mấy lần, nếu không nhờ kiếm trên đỉnh áp chế thì hắn đã đi đời từ lâu!

Nói chung hắn có thể sống đến bây giờ đều là vì có người bảo vệ và may mắn!

Dù sự thật này khiến người ta phải đau đớn, nhưng thực tế chính là như vậy!

Vị Ương Thiên nhẹ giọng nói: “Tháp này của ngươi là đồ vật không thuộc về giới này”.

Diệp Huyên gật đầu: “Không phải của tinh vực Vị Ương chúng ta, nhưng rốt cuộc là từ đâu tới thì ta cũng không biết!”

Vị Ương Thiên nhìn Diệp Huyên, sau đó nhìn Đế Khuyển: “Ngươi là con yêu thú trong Vô Gian Luyện Ngục kia à?”

Đế Khuyển nhìn Vị Ương Thiên, gật đầu.

Nó vẫn khá tôn trọng Vị Ương Thiên, vì Vị Ương Thiên rất mạnh, hơn nữa bây giờ nó cũng đánh không lại!

Vị Ương Thiên nói: “Năm đó ta từng đến Vô Gian Luyện Ngục, ở nơi sâu nhất kia có một linh hồn rất mạnh mẽ…”

Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi từng gặp người đó?”

Diệp Huyên gật đầu, có lẽ người Vị Ương Thiên nói là Minh vương!

Vị Ương Thiên còn muốn nói thêm gì đó thì lúc này, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, không biết một người đàn ông trung niên đã xuất hiện trước mặt bọn họ từ lúc này, nhưng ông ta chỉ là hư ảo, không phải bản thể!

Người đàn ông trung niên cười khẽ: “Cung chủ Vị Ương, đã lâu không gặp!”

Vị Ương Thiên nhẹ giọng nói: “Mạc Thiên Hành, ông muốn chặn ta ở đây ư?”

Mạc Thiên Hành đáp: “Đúng thế, mong Cung chủ chỉ giáo!”

Dứt lời, ông ta xòe tay ra, một tấm gương màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta, tay trái ông ta bấm quyết, trong miệng thầm đọc một loại thần chú, lúc này, Vị Ương Thiên bên cạnh Diệp Huyên đột nhiên vỗ vai hắn một cái, Diệp Huyên bay thẳng về phía xa. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Diệp Huyên ngây người, lúc này, giọng nói của Vị Ương Thiên vang lên trong đầu hắn: “Lập tức trở về Táng Thiên trường thành”.

Trong vết nứt không gian, Diệp Huyên hơi do dự, sau đó xoay người đi về phía xa.

Bây giờ, đi xuyên qua không gian vẫn là một việc khá mất sức với hắn, nhưng may là có đạo tắc Không Gian, vẫn có thể miễn cưỡng làm được!

Diệp Huyên tăng tốc, chẳng mấy chốc, phía sau hắn truyền đến tiếng nổ vang.

Lúc này, Đế Khuyển đột nhiên nói: “Lên!”

Diệp Huyên lập tức leo lên lưng Đế Khuyển, Đế Khuyển chạy nhanh về phía trước.

Đế Khuyển nói: “Tiểu tử, hình như những người này muốn ngăn cản phân thân kia của nàng ta trở về!”

Diệp Huyên gật đầu: “Phân thân của nàng ta ở đây, thực lực bản thể không thể đạt đến trạng thái đỉnh cao! Có lẽ đây là mục đích của bọn họ!”

Nói đến đây, hắn sa sầm mặt: “Bọn họ ra vẻ mục tiêu là ta nhưng thật ra là vì khống chế nàng ta, lần này, có thể nói là ta làm liên lụy đến nàng ta rồi!”

Đế Khuyển hỏi: “Sao ngươi lại quen biết nàng ta?”

Diệp Huyên đáp: “Quen biết ở hạ giới!”

Đế Khuyển im lặng một lát, sau đó nói: “Ta phát hiện tuy thực lực của ngươi yếu như gà, nhưng vì sao người ngươi quen đều mạnh thế? Tiểu tử, có phải kiếp trước ngươi làm việc tốt gì đó, nên kiếp này mới may mắn thế không?”

Diệp Huyên: “…”

Lúc này, Tiểu Hồn chợt cất lời: “Thật ra Tiểu chủ cũng có rất nhiều ưu điểm”.

Diệp Huyên vội nói: “Đừng, ngươi đừng nói, ta không muốn nghe!”

Tiểu Hồn nghi ngờ hỏi: “Sao thế? Ta cảm thấy tuy Tiểu chủ rất yếu rất yếu rất yếu, nhưng lại đối xử với người thân và bạn bè rất tốt. Nhưng… Nhưng da mặt quá dày, dày đến mức ta không biết phải miêu tả như thế nào nữa!”

Diệp Huyên: “…”

“Ha ha…”

Đế Khuyển bật cười to.

Diệp Huyên đang muốn nói chuyện, lúc này, Đế Khuyển đột nhiên dừng lại, một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng đứng trước mặt bọn họ, người này chính là Thánh chủ kia.

Thánh chủ lạnh lùng nhìn Diệp Huyên, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Xử ông ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK