Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Huyên trầm mặc.



Lúc này, tầng chín đột nhiên lại nói: “Nha đầu này hiểu biết rất phi phàm đấy!”



Cô gái lại nói: “Ba thanh Phàm Kiếm, hơn nữa vẫn còn linh tính, xem ra trên thế giới này vẫn còn ba vị cao thủ mạnh nữa, không đơn giản!”




Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Còn có gì khác không?”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Chỉ cần ta đưa thù lao thì các người có thể thay ta tìm người sao?”



Cô gái nói: “Chỉ cần đối phương ở nơi này thì có thể! Cho dù ở bên ngoài cũng có thể, chỉ là phải thêm đồ!”



Diệp Huyên hỏi: “Ngươi muốn gì?”




Cô gái cười nói: “Ngươi có gì?”



Diệp Huyên lấy ra một lọ nước suối sinh mệnh.



Cô gái lắc đầu: “Thứ rác rưởi!”



Nói xong, nàng ta mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay là một bình ngọc màu trắng, chất lỏng màu xanh biếc đang chảy trong bình ngọc: “Đây mới là nước suối sinh mệnh thật sự, là tinh hoa trong cây sinh mệnh viễn cổ, công dụng của nó còn hơn gấp trăm lần nước suối sinh mệnh của ngươi!”







Nước suối sinh mệnh thật sự!



Diệp Huyên nhìn lọ nước suối sinh mệnh kia, hắn có thể cảm nhận được năng lượng của nước suối sinh mệnh kia, cô gái không hề nói khoác, quả thực cách xa nước suối sinh mệnh của hắn nhiều!



Đồ tốt!



Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó lấy ra kiếm Thiên Tru: “Ngươi xem kiếm này của ta thế nào?”



Cô gái quan sát kiếm Thiên Tru, gật đầu: “Có thể, bản thân kiếm không tệ, lại thêm giáp Chúc Long phía sau, phẩm cấp của kiếm cũng được tăng lên ít nhất mười lần, tổng thể thì miễn cưỡng cũng có thể!”



Miễn cưỡng có thể!



Diệp Huyên khẽ mấp máy khóe môi, cô gái này khẩu khí cũng lớn thật!



Như biết được suy nghĩ của Diệp Huyên, cô gái mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay nàng ta là một thanh kiếm không hoàn chỉnh, toàn bộ thanh kiếm đều đen tuyền, ở đầu mũi kiếm còn thiếu một khoảng trống.



Cô gái nói: “Kiếm này tên là Thiên Tà, về sắc bén thì không hề kém hơn kiếm này của ngươi”.



Nói rồi nàng ta thẳng thừng ném thanh kiếm qua cho Diệp Huyên: “Tự mình xem đi”.



Diệp Huyên cầm thanh kiếm Thiên Tà kia trong tay, hắn quan sát kỹ lưỡng thanh kiếm trong tay, ngay sau đó, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn.



Thanh kiếm này thật sự không kém hơn kiếm Thiên Tru!



Kiếm tốt!



Lúc này, cô gái cười nói: “Thực ra, còn có một vật, nếu bàn về độ sắc bén thì còn trên cả kiếm này của ngươi, thế nhưng không ở chỗ này của ta. Với cả, nếu ngươi chỉ đơn thuần tìm người thì kiếm này của ngươi đã đủ tốt. Ngươi chắc chắn muốn cầm sao?”



Diệp Huyên hỏi: “Nếu như ta cầm thì phải làm sao để chuộc về?”


Cô gái nói: “Rất đơn giản, giúp ta làm một chuyện”.
Cô gái cười nói: “Đến lúc đó thì sẽ nói cho ngươi, nhưng ngươi yên tâm, chắc chắn là chuyện trong khả năng có thể của ngươi”.



Diệp Huyên trầm mặc.



Cầm kiếm Thiên Tru!




Đương nhiên không thể lấy kiếm này để cầm!



Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ta vẫn còn một vật, nếu chỉ đơn thuần tìm người có lẽ là đủ rồi”.



Nói rồi hắn mở lòng bàn tay, một luồng tử khí xuất hiện trong tay hắn.



Đó là linh khí tên nhóc màu trắng kia đã đưa cho Tiểu Linh Nhi, hắn cũng lấy một luồng.



Nhìn thấy tử khí này, ánh mắt cô gái có chút kinh ngạc: “Tử khí rất tinh khiết, hiếm thấy!”




Diệp Huyên nói: “Chỉ tìm người, cái này có thể không?”



Cô gái gật đầu: “Có thể! Ngươi muốn tìm ai?”



Diệp Huyên nói: “Cô gái nhỏ đi vào cùng với ta!”



Cô gái nói: “Đợi một lát, ta tra xem!”



Nói xong, nàng ta mở lòng bàn tay, bấm bấm ngón tay tính toán.



Một lúc sau, cô gái nhíu mày: “Không tra được!”



Không tra được?



Diệp Huyên thấp giọng: “Là sao!”



Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Thiên cơ bị che giấu, người bạn này của ngươi không phải người bình thường!”



Diệp Huyên gật đầu: “Quả thật không phải người bình thường, có thể tra được không?”



Cô gái nói: “Đợi một lát!”



Nói xong, cô gái chậm rãi nhắm mắt lại, mà tay phải nàng ta lại chuyển động nhanh hơn, không gian xung quanh đột nhiên bắt đầu rung động.



Ước chừng nửa khắc sau, đột nhiên cô gái mở bừng mắt: “Nàng ta ở Diêm Điện, là phía nam chỗ này, không đúng, nàng ta đã đi vào rồi”.



Diệp Huyên nhíu mày: “Diêm Điện?”



Cô gái gật đầu: “Đúng vậy”.



Diệp Huyên thu kiếm lại, quay người muốn rời đi, mà lúc này đột nhiên cô gái lại nói: “Đợi đã!”



Diệp Huyên nhìn cô gái, cô gái cười nói: “Tu vi của ngươi bị phong ấn, với thực lực hiện tại của ngươi thì không đến được Diêm Điện đâu, nhưng ta có thể đưa ngươi đi, chỉ là, ha ha, ngươi hiểu đó…”



Khoé miệng Diệp Huyên khẽ mấp máy, cô gái này muốn được trả công!



Diệp Huyên do dự chốc lát, sau đó nó: “Một luồng tử khí, có đủ không?”



Cô gái dựng thẳng hai ngón tay: “Hai luồng, đưa ngươi đến Diêm Điện!”



Diệp Huyên trong lòng hỏi Tiểu Linh Nhi: “Tiểu Linh Nhi, loại tử khí kia chúng ta còn bao nhiêu”.



Tiểu Linh Nhi nói: “Còn rất nhiều”.


Diệp Huyên hỏi: “Rất nhiều là bao nhiêu?”
Tiểu Linh Nhi nói: “Thì là rất nhiều”.



Diệp Huyên không biết phải nói gì, Tiểu Linh Nhi này thật là…



Diệp Huyên lắc đầu, tiếp tục hỏi: “Nếu một luồng tử khí luyện được một viên đan dược thì muội có thể luyện được bao nhiêu viên?”




Tiểu Linh Nhi: “Rất nhiều”.



Diệp Huyên hoàn toàn cạn lời!



Hắn quyết định không hỏi cô nhóc này nữa!



Diệp Huyên nhìn cô gái: “Vậy chúng ta đi!”



Cô gái khẽ nhếch miệng: “Được!”




Cứ như vậy, Diệp Huyên và cô gái rời khỏi tiệm cầm đồ Thiên Đạo, cô gái dẫn Diệp Huyên đi về phía xa.



Trên đường, đột nhiên Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối…”



Đột nhiên cô gái nói: “Gọi ta là Tiểu Đạo là được”.



Diệp Huyên gật đầu: “Tiểu Đạo cô nương, tiệm cầm đồ này của mọi người tên là tiệm cầm đồ Thiên Đạo, tại sao lại vậy?”



Tiểu Đạo cười nói: “Vấn đề này, phải cần bản nguyên chi khí loại tử khí kia của ngươi thì mới có thể trả lời!”



Diệp Huyên: “…”



Không lâu sau, cô gái đưa Diệp Huyên đến Diêm Điện kia. Đây là một đại điện vô cùng âm u, xung quanh âm khí nặng nề, rất kỳ dị, mà phía trước đại điện còn có hai bức tượng người đàn ông to lớn mặt mũi hung tợn đứng đó.



Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, Diêm Điện này là nơi thế nào?”



Tiểu Đạo khẽ cười: “Vấn đề này, cần ít nhất ba mươi sáu luồng tử khí mới có thể trả lời!”



Diệp Huyên: “…”



Tiểu Đạo chớp mắt: “Thế nào?”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, có phải chỉ cần trả được giá tốt thì cái gì ngươi cũng biết có phải không?”



Tiểu Đạo gật đầu: “Từ xưa tới nay, không có gì ta không biết cả”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thời đại trước Hàn Võ Kỷ thì sao?”



Tiểu Đạo cười nói: “Vấn đề này, trả lời miễn phí, trước Hàn Võ Kỷ, gọi là thời kỳ cổ đại, đến hiện tại vẫn còn biết đến thời đại này có lẽ không quá ba người, mà biết rõ được có lẽ cũng chỉ có một mình ta”.



Đột nhiên Diệp Huyên lấy ra thanh kiếm của cô gái váy trắng: “Có biết lai lịch của chủ nhân thanh kiếm này không?”



Tiểu Đạo trầm mặc.



Diệp Huyên cười nói: “Không biết?”



Tiểu Đại nhìn Diệp Huyên: “Thiên Mệnh!”



“Thiên Mệnh?”



Diệp Huyên nhíu mày: “Là gì?”



Tiểu Đạo cười mỉm: “Chỉ có thể nói cho ngươi biết là một cái tên, còn những cái khác ta không thể nói, trừ phi
1643353914709.png

Diệp Huyên không hiểu: “Khí tím căn nguyên?”



Tiểu Đạo cười nói: “Chính là nguồn gốc của khí tím này”.



Diệp Huyên lắc đầu: “Cái này ta không thể cho ngươi được!”




Tiểu Đạo khẽ cười: “Vậy hết cách rồi”.



Diệp Huyên hỏi: “Thiên Mệnh, là tên của cô bé sao?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Không phải, chỉ là người khác gọi nàng ta như vậy thôi!”



Diệp Huyên lại hỏi: “Tại sao lại gọi cô bé là Thiên Mệnh?”




Tiểu Đạo khẽ chớp mắt: “Đưa tiền! Ít nhất cũng phải một vạn luồng khí tím!”



Một vạn!



Hắn khẽ nhếch miệng, không phải cô gái này muốn tiền đến phát điên rồi chứ!



Lúc này, Tiểu Đạo lại nói: “Thật ra, ta không kiến nghị ngươi nghe ngóng dạng người cấp bậc như nàng ta, bởi vì giá cả của ta sẽ rất rất cao. Ngươi cũng đừng hỏi ta những vấn đề khác, những vấn đề ta trả lời đều phải thu phí cả”.



Diệp Huyên lắc đầu: “Tiểu Đạo cô nương, ta rất nghèo!”



Tiểu Đạo chớp chớp mắt: “Không, ngươi không nghèo, bảo vật trên người ngươi rất nhiều, ta đều thấy được!”



Diệp Huyên: “…”



Tiểu Đạo quay người nhìn Diêm Điện kia, hai tay nàng ta chắp sau lưng, trông khá hoạt bát thoải mái: “Diêm Điện này, rất mạnh, không phải là thứ mà ngươi bây giờ có thể chống lại. Bây giờ nếu ngươi muốn đi vào, thì chắc chắn sẽ chết! Cho dù tên nhóc trong người ngươi kia giúp đỡ, ngươi cũng không có khả năng sống sót!”



Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo: “Ngươi biết hắn?”



Tiểu Đạp gật đầu: “Chỉ cần ta muốn, cái gì ta cũng có thể biết được!”



Hắn nói: “Như vậy có phải nghịch thiên quá không?”



Tiểu Đạo quay đầu nhìn Diệp Huyên, cười trêu chọc: “Như vậy gọi là nghịch thiên sao? Nghịch thiên thật sự chính là chủ nhân thanh Phàm Kiếm trong tay ngươi kìa, nàng ta mới thật sự là nghịch thiên”.



Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Tiểu Đạo, chi bằng chúng ta làm bạn đi!”



Tầng chín: “…”



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt tươi cười càng sáng lạn: “Làm bạn, không phải không thể, nhưng, làm bạn cũng phải có giá, như vậy, bạn bè mới được dài lâu!”



Hắn nghiêm túc nói: “Ta muốn làm bạn với ngươi, tuyệt đối không phải muốn đạt được thứ gì từ ngươi, thật đó!”



Tiểu Đạo chớp chớp mắt, khẽ nhếch miệng: “Suýt nữa ta đã tin rồi đấy!”



Diệp Huyên lắc đầu, hắn nhìn Diêm Điện kia: “Tiểu Đạo cô nương, bạn ta vẫn còn ở bên trong, đúng chứ?”



Thật ra hắn không lo lắng như vậy, thực lực Tiểu Phạn mạnh như vậy, người bình thường căn bản không làm cô bé bị thương được!



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên, cười mỉm, chính là không nói.



Muốn tiền!



Diệp Huyên bấm ngón tay, hai luồng khí tím rơi xuống trước mặt Tiểu Đạo, Tiểu Đạo trực tiếp hấp thụ, sau đó nàng ta gật đầu: “Vẫn còn bên trong”.


Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có thể khiến cô bé ra ngoài không?”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên, nhếch miệng cười: “Ta có thể giúp ngươi đưa nàng ta ra ngoài, thế nhưng, hì hì”.



Vẻ mặt hắn u ám, cô gái này…




Ầm!



Ngay lúc đó, sâu trong Diêm Điện kia, một tiếng nổ chợt vang lên.



Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, hắn đang muốn xông vào thì Tiểu Đạo bỗng nói: “Thực lực hiện tại của ngươi không thể”.



Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó hét lớn về phía Diêm Điện kia: “Tiểu Phạn, mau đi ra!”




Hắn vừa dứt lời không lâu, sâu trong Diêm Điện kia đột nhiên vang lên âm thanh rung động dữ dội, lúc đó, cả Diêm Điện đều rung chuyển.



Thấy vậy, Diệp Huyên vội nói: “Tiểu Phạn, mau lên, ta làm đồ ăn ngon cho muội!”



Diệp Huyên vừa dứt lời được gần ba nhịp thở…



Vù!



Tiếng kiếm chợt vang khắp trời, ngay sau đó, không gian trên không Diêm Điện kia chợt bị xé rách, rất nhanh chóng, cửa lớn Diêm Điện bỗng vỡ nát, một cô gái nhỏ chạy ra ngoài.



Người đó chính là Tiểu Phạn!



Nhìn thấy Tiểu Phạn, Diệp Huyên vội lao đến. Khi hắn chạy đến trước mặt Tiểu Phạn, vẻ mặt hắn thoáng chốc đã trở nên hung tợn, trên người Tiểu Phạn lúc này khắp nơi đều là vết thương, nhất là bên má phải cô bé còn có một vết máu rất sâu.



Mà lúc này nhìn thấy Diệp Huyên, Tiểu Phạn chợt nắm lấy tay hắn, cô bé cứ nắm chặt như vậy.



Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Phạn: “Không sao chứ?”



Tiểu Phạn khẽ cúi đầu, sau đó cô bé chỉ vào Diêm Điện phía xa, lúc này ở cửa Diêm Điện, không biết từ lúc nào một người đàn ông lưng đeo hai thanh đao đã đứng đó, còn có bốn cao thủ thần bí tay cầm xích sắt.



Đột nhiên Diệp Huyên điểm ngón tay, mười luồng khí tím rơi ngay trước mặt Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, tại sao cô bé lại đi vào Diêm Điện?”



Tiểu Đạo khẽ khịt mũi, mười luồng khí tím kia lập tức bị nàng ta hấp thụ, nàng ta tham lam hít sâu một hơi, sau đó nói: “Lúc vừa mới đến, cô bé đã đi tìm ngươi khắp nơi, Diêm Điện này đã kêu gọi cô bé đi vào, còn về mục đích… Phải tốn mười hai luồng khí tím!”



Diệp Huyên điểm ngón tay, mười hai luồng khí tím rơi xuống trước mặt Tiểu Đạo.



Tiểu Đạo nhếch miệng cười: “Mục đích của bọn họ là bắt cô bé luyện chế thành âm hồn, đáng tiếc, bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của cô gái nhỏ, thực lực người bạn này của ngươi quá mạnh, bọn họ không làm gì được, cho nên mới điều động một điện sứ”.



Luyện chế thành âm hồn!



Diệp Huyên khẽ nheo mắt, hắn nhìn người đàn ông lưng vác hai thanh đao phía xa kia, mà ánh mắt người đàn ông hai đao ấy lại nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, Diêm Điện ta và ngươi hình như không có hiềm khích gì!”


Tiểu Đạo cười nói: “Không có hiềm khích, Lục Điện Vương, ngươi cũng biết con người ta đây chỉ cần có lợi ích thì buôn bán gì cũng làm, các người cũng có thể cho ta lợi ích, ta có thể nói cho các người biết lai lịch của hai người bọn họ!”
Lục Điện sứ nhìn Tiểu Đạo, đang định nói thì lúc này, Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo: “Giả cả bao nhiêu thì phá bỏ được phong ấn trong cơ thể ta?”







Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Không lừa ngươi, chín mươi tám luồng khí tím!”




Chín mươi tám!



Diệp Huyên trong lòng trầm giọng nói: “Tiền bối, người chắc chắn không thể tháo bỏ phong ấn cho ta đúng không?”



Tầng chín nói: “Tạm thời quả thật không thể!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn vung tay phải, chín mươi tám luồng khí tím rơi xuống trước mặt Tiểu Đạo, Tiểu Đạo nheo mắt: “Thật thoải mái”.




Nói xong, nàng ta điểm tay, một luồng sáng trắng đi vào giữa hàng mày của hắn.



Ầm!



Trong thoáng chốc, phong ấn trong cơ thể Diệp Huyên đã biến mất không còn tung tích.



Diệp Huyên quay đầu nhìn Lục Điện Vương kia, trong lòng hỏi: “Tiền bối, ta có thể đánh được hắn không?"



Tầng chín nói: “Không đánh được!”



Diệp Huyên gật đầu, sau đó hắn trực tiếp xông ra, cùng lúc đó, một luồng khí tím đột nhiên từ trong cơ thể hắn tuôn ra.



Tiểu Phạn đang định ra tay thì Diệp Huyên chợt nói: “Giết chết bốn người phía sau hắn, phải nhanh!”



Tiểu Phạn không hề do dự, cầm kiếm liếc mạnh trên cổ mình.



Vù vù vù vù!



Chớp mắt, bốn cao thủ thần bí cầm xích sắt trong tay lập tức đã bị bay đầu.



Trực tiếp giết nhanh diệt gọn!



Tiểu Đạo liếc nhìn Tiểu Phạn, nhẹ giọng nói: “Lợi hại đấy!”



Mà ở phía xa, Diệp Huyên đã lao đến trước mặt Lục Điện Vương kia, hắn cần kiếm chém mạnh về phía trước.



Nhất Kiếm Định Sinh Tử!



Kiếm vừa rơi xuống, Lục Điện Vương đột nhiên rút đao, một đao chém vào bụng Diệp Huyên, đao của hắn ta cũng nhanh như kiếm của hắn.



Ầm!



Đao của Lục Điện Vương chém vào bụng của Diệp Huyên, mà kiếm của Diệp Huyên ngay sau đó cũng chém vào đầu Lục Điện Vương.



Ầm!



Trong nháy mắt Diệp Huyên đã trở về chỗ cũ, áo giáp Chúc Long của hắn miễn cưỡng chịu đựng một đao của Lục Điện Vương, mà đầu của Lục Điện Vương cũng mạnh mẽ chống đỡ kiếm Thiên Tru của Diệp Huyên, thế nhưng, vẫn bị nứt một vết, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi!



Lục Điện Vương nhìn bụng Diệp Huyên: “Hộ giáp!”



Lúc này, đột nhiên Tiểu Phạn xuất hiện trước mặt Lục Điện Vương, cô bé mạnh mẽ chém xuống một kiếm, một kiếm này còn mạnh hơn cả Diệp Huyên!



Lục Điện Vương nheo mắt, hắn ta rút mạnh một thanh đao sau lưng, hai đao
1643353935780.png

Ở phía xa, sắc mặt Lục Điện Vương kia chợt thay đổi, hai tay hắn ta cầm hai thanh đao cản ở phía trước.



Ầm!



Một luồng năng lượng thần bí lẳng lặng tiến đến, hai thanh đao kia của Lục Điện Vương lập tức hoá thành hư vô, luồng năng lượng thần bí đó lập tức đánh mạnh vào người Lục Điện Vương.




Ầm!



Thân xác bên ngoài Lục Điện Vương thoáng chốc đã rạn nứt, thế nhưng linh hồn hắn ta đã thoát ra, hắn ta đang định trốn vào trong Diêm Điện kia thì lúc đó, Diệp Huyên ở phía xa chợt rút một kiếm ra: “Định hồn!”



Vừa dứt lời, linh hồn Lục Điện Vương ở phía xa kia lập tức bị chấn động tại chỗ, Diệp Huyên và Tiểu Phạn đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Điện Vương, mà ngay lúc đó, một âm thanh tức giận chợt vang lên từ bên trong Diêm Điện: “Ngươi dám!”



Diệp Huyên hung dữ nói: “Ngươi xem lão tử có dám hay không!”




Dứt lời, hắn và Tiểu Phạn chém mạnh kiếm vào linh hồn Lục Điện Vương.



Ầm!



Linh hồn Lục Điện Vương lập tức bị kiếm Trấn Hồn trong tay Diệp Huyên hấp thụ!



Mà lúc đó, một luồng áp lực mạnh mẽ từ bên trong Diêm Điện kia chợt tuôn trào ra.



Thấy uy lực này, Tiểu Phạn bên cạnh Diệp Huyên đột nhiên bước ra một bước, thanh kiếm rỉ sét trong tay cô bé bay ra, chém thẳng vào không trung.



Ầm!



Luồng áp lực kia lập tức bị kiếm này của Tiểu Phạn ngăn chặn lại, nhưng không hề biến mất, chẳng qua, sắc mặt Tiểu Phạn lúc này trở nên trắng nhợt dị thường!



Thời gian gần đây, cô bé đã tiêu hao quá nhiều!



Diệp Huyên đi đến trước mặt Tiểu Phạn, hắn nhẹ nhàng kéo Tiểu Phạn ra sau lưng, sau đó hai tay cầm kiếm Thiên Tru chém mạnh về phía trước.



Ầm!



Vừa chém xuống, một luồng kiếm khí rực rỡ từ mũi kiếm sắc bén của kiếm Thiên Tru đã phóng ra, sau đó mạnh mẽ chém vào luồng năng lượng uy lực mạnh mẽ kia.



Ầm ầm!



Luồng áp lực đó thoáng chốc đã sụp đổ!



Mà lúc này, đột nhiên một ông lão xuất hiện trước mặt hắn và Tiểu Phạn cách mấy trượng, ông lão bỗng đánh ra một quyền!



Tiểu Phạn đang định ra tay lần nữa thì Diệp Huyên vội giữ cô bé lại, sau đó hắn bước ra một bước, một kiếm chém vào đầu ông lão, thế nhưng kiếm của hắn còn chưa hạ xuống thì đã bị một quyền kia của ông lão đánh bay rồi!



Bay ra cả trăm trượng!



Sau khi dừng lại, khoé miệng Diệp Huyên cũng đã rướm máu.



Vẻ mặt Diệp Huyên vô cùng nghiêm trọng, phải biết rằng, vừa nãy hắn đã dùng giáp Chúc Long rồi, nhưng hắn vẫn bị thương nặng.



Có thể nói, nếu không có giáp Chúc Long thì vừa nãy chắc chắn hắn đã chết rồi!



Ở phía xa, ông lão nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Giáp này của ngươi không hề tầm thường!”



Nói rồi, ánh mắt ông ta nhìn Tiểu Phạn cách đó không xa, lúc này Tiểu Phạn đã vô cùng yếu mệt, vừa nãy trong Diêm Điện cô bé đã giết rất nhiều cao thủ Diêm Điện, mà bây giờ lại giết chết Lục Vương Điện và bốn cao thủ thần bí, hiện tại cô bé vô cùng yếu!


Nhưng cô bé vẫn còn đánh được!
Tiểu Phạn nhìn ông lão, tay phải cầm kiếm chặn ngang trên cổ mình, lúc này đột nhiên Diệp Huyên xuất hiện trước mặt Tiểu Phạn, hắn kéo tay Tiểu Phạn, lắc đầu: “Đừng dùng chiêu này!”



Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nhếch miệng cười: “Nghỉ ngơi trước một chút, nhìn ca ca”.



Tiểu Phạn lắc đầu, cô bé chỉ chỉ Diệp Huyên sau đó chỉ về phía xa, rõ ràng là bảo hắn đi đi.




Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Phạn, cười nói: “Cô bé ngốc!”



Nói rồi, hắn nhìn ông lão kia, vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn, tháp Giới Ngục đột nhiên hiện ra từ giữa hàng mày hắn.







Khi tháp Giới Ngục xuất hiện, ánh mắt Tiểu Đạo nhất thời sáng lên: “Quả nhiên là thứ đồ tốt!”



Một bên, Tiểu Phạn nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo mỉm cười: “Yên tâm, ta từ trước đến nay không cướp đồ của người khác!”




Tiểu Phạn thu hồi ánh mắt, cô bé nhìn về phía Diệp Huyên.



Trong khoảnh khắc tháp Giới Ngục xuất hiện, một luồng áp lực vô hình đột nhiên xuất hiện ở xung quanh, mà lúc này, bốn đạo tắc bỗng nhiên bị thúc giục.



Ầm!



Một luồng khí mạnh mẽ đột nhiên thổi quét ra từ trong cơ thể Diệp Huyên, không gian xung quanh lập tức sục sôi lên bởi chấn động từ luồng khí này!



Đối diện Diệp Huyên, ông lão kia hơi nheo mắt lại, trong mắt loé lên một tia lạnh lùng.



Đúng lúc này, Diệp Huyên bỗng nhiên gầm lên: “Giết hắn cho ta!”



Tháp Giới Ngục rung lên kịch liệt, ngay sau đó, bốn chùm tia sáng chợt thổi quét ra từ trong tháp Giới Ngục.



Khi bốn chùm tia sáng này xuất hiện, trong mắt ông lão hiện lên chút nghiêm nghị, ông ta lùi về sau một bước nhỏ, duỗi tay phải ra, sau đó ấn nhẹ: “Minh ngự!”



Vừa dứt lời, một cái khiên nhỏ màu đen lặng lẽ ngưng tụ lại.



Mà lúc này, bốn đạo tắc của Diệp Huyên đã đến.



Ầm ầm!



Cái khiên nhỏ màu đen kia rung lên kịch liệt, không gian bốn phía vỡ ra trong chớp mắt, mà ông lão kia thì liên tục lùi mạnh về sau, trực tiếp lùi về trong Diêm Điện kia, mà cái khiên màu đen trong tay ông ta đã bị nứt ra.



Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên gầm lên, hắn nhún người nhảy lên, hai tay cầm kiếm Thiên Trụ chém mạnh lên mặt khiên màu đen kia.



Ầm!



Cái khiên màu đen lập tức bị vỡ, mà lúc này, ông lão kia bỗng nhiên bước dài lên phía trước, đánh một quyền về phía Diệp Huyên.



Diệp Huyên mặt mày dữ tợn, hắn không lùi lại, mà đâm kiếm vào yết hầu của ông lão.



Lấy mạng đổi mạng!



Ông lão kia cũng không lùi bước, nếu lùi lại thế sẽ bị yếu, mà một khí thế yếu sẽ biến thành tình thế bất lợi, sau đó bị áp chế, cho nên, hắn không thể lùi.



Cứ như vậy, nắm đấm của ông lão đánh vào bụng Diệp Huyên, mà kiếm của Diệp Huyên thì đâm vào yết hầu của ông lão.



Bịch!



Xuy!



Diệp Huyên bị lùi về chỗ cũ trong nháy mắt, mà ngay khi hắn vừa rơi xuống, mặt đất dưới chân lập tức bị nổ tung, mà ông lão kia cũng liên tục lùi xa mấy trượng.



Hai người đều không sao cả!



Tuy kiếm của Diệp Huyên đâm vào yết hầu của ông lão, nhưng ông lão lại không sao, giống như một kia kiếm chưa đâm vào người ông ta, còn Diệp Huyên, giáp Chúc Long của hắn đã cứng rắn chống đỡ được lực lượng của ông lão!



Lần giao chiến này
1643353951428.png

Diệp Huyên cau mày.



Tầng chín nói: “Trong điện kia vẫn còn cao thủ, nếu ngươi không muốn tiểu nha đầu kia gặp nguy hiểm, thì mau mang cô bé đi!”



Diệp Huyên nhìn sang Tiểu Phạn ở bên cạnh, Tiểu Phạn nắm chặt kiếm, sắc mặt cô bé nhợt nhạt lạ thường, rõ ràng đã rất suy yếu, nhưng hắn biết, cô nhóc này hoàn toàn không sợ, có thể cô nhóc căn bản không biết sợ là gì!




Diệp Huyên trầm ngâm một lát, sau đó đi đến bên cạnh Tiểu Phạn, hắn lấy ra rất nhiều nước suối sinh mệnh đưa cho Tiểu Phạn, mà đúng lúc này, Tiểu Đạo ở bên cạnh đột nhiên nói: “Ngươi muốn mua nước suối sinh mệnh siêu cấp này của ta không? Chỉ cần một giọt, cô bé liền có thể hồi phục như thế!”



Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo: “Bán thế nào?”



Tiểu Đạo nhếch miệng cười: “Mười sợi khí tím đổi một giọt!”



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó chỉ tay một cái, năm mươi sợi khí tím hiện ra trước mặt Tiểu Đạo, khoé miệng Tiểu Đạo hơi nhếch lên, sau đó chỉ tay, một bình ngọc trắng dừng trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên nhìn sang Tiểu Phạn: “Mở miệng!”




Tiểu Phạn không có chút do dự, lập tức mở miệng.



Diệp Huyên đổ một giọt nước suối sinh mệnh vào trong miệng Tiểu Phạn, sau khi giọt nước suối sinh mệnh kia rơi vào trong miệng Tiểu Phạn, cơ thể Tiểu Phạn lập tức khôi phục lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy.



Xa xa, ông lão không quan tâm Tiểu Phạn đang hồi phục ở bên cạnh Diệp Huyên, mà nhìn về phía Tiểu Đạo: “Cô nương, ngươi đây là muốn làm cái gì?”



Tiểu Đạo nhìn về phía ông lão, cười nói: “Các hạ yên tâm, ta không có ý nhằm vào Diêm Điện, ta chỉ đơn giản là buôn bán, chỉ vậy mà thôi”.



Ông lão nhìn Tiểu Đạo: “Nếu hai người bọn hắn là bạn của cô nương, Diêm Điện ta có thể không nhắc chuyện cũ”.



Bạn!



Tiểu Đạo chớp chớp mắt, sau đó cười nói: “Ta vừa mới quen thôi, nhưng nể mặt vị tiền bối trước kia của Diêm Điện, ta có thể miễn phí tặng ngươi một tin tức, người phía sau người từ ngoài đến này rất không đơn giản, cho nên, ta thật lòng khuyên ngươi xin lỗi về việc này, mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa đi!”



Khuôn mặt ông lão không chút biểu cảm: “Rất không đơn giản sao?”



Tiểu Đạo gật đầu cười nói: “Đúng, rất không đơn giản!”



Ông lão cười cười: “Nàng ta đã giết ít nhất ba mươi người của Diêm Điện ta!”



Hiển nhiên, là chỉ Tiểu Phạn.



Tiểu Đạo nhún vai: “Vậy ta không quản nữa! Ta chỉ làm buôn bán, sẽ không nhúng tay, nếu ngươi đưa ra giá mà ta muốn, ta cũng có thể buôn bán với Diêm Điện”.



Ông lão nhìn thoáng qua Tiểu Đạo, cuối cùng, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Nếu hai vị đã không phải là bạn của Tiểu Đạo cô nương, vậy hôm nay hai người các ngươi hãy bỏ mạng tại đây đi!”



Nói xong, ông ta định ra tay, mà đúng lúc này, Diệp Huyên bỗng nhiên nhìn về phía Tiểu Phạn, hắn chỉ tay một cái, giáp Chúc Long trên người lập tức bay vào giữa hai chân mày Tiểu Phạn.



Ầm!



Rất nhanh, quanh người Tiểu Phạn xuất hiện từng lớp vảy mỏng.



Diệp Huyên cười nói: “Đánh chết hắn!”



Tiểu Phạn chớp chớp mắt, ngay sau đó, cô bé lao thẳng về phía ông lão kia.



Ông lão nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi, cô bé này đã mạnh như vậy rồi, bây giờ lại thêm áo giáp thần bí này, vậy sẽ phải mạnh đến mức nào?



Tiểu Phạn lao đến trước mặt ông lão, chém một kiếm thẳng vào đầu ông lão.


Xuy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK