Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Đạo khẽ mỉm cười: "Cô không bảo vệ cũng không sao, bởi vì cô không phải người nơi đây. Mà ta thì vẫn sẽ bảo vệ vũ trụ này. Có rất nhiều lúc, không ra tay cũng là một cách để bảo vệ".



Nói xong, nàng ta nhìn sang Diệp Huyên: "Chỉ là cách của ta và ngươi có chút khác nhau thôi!"




Diệp Huyên trầm giọng nói: "Vậy sao chúng ta không cùng liên thủ?"



Thiên Đạo cười nói: "Ngươi chỉ thấy khó khăn trước mắt, mà ta thì nhìn được tai ương sau này".



Diệp Huyên im lặng.



Thiên Đạo lại quay sang nhìn Tiểu Đạo: "Bây giờ các ngươi, và cả vạn vật vạn linh ngoài kia đều chỉ nghĩ cho bản thân mình, chứ không phải cho vùng vũ trụ này".



Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: "Ta hiểu!"




Nói xong, nàng ta dẫn Diệp Huyên xoay người rời đi.



Tiểu Đạo và Diệp Huyên vừa đi thì Tôn Sứ kia lại xuất hiện trước mặt Thiên Đạo, gã nói: "Cô đã đưa ra một quyết định rất sáng suốt!"



Thiên Đạo lắc đầu nở nụ cười: "Từ xưa đến nay ta đã nhìn thấy rất nhiều người, ngươi có biết khuyết điểm lớn nhất của nhân loại là gì không?"



Tôn Sứ nhìn Tiểu Đạo: "Là gì?"



"Đó chính là nhiều khi bọn họ không biết lượng sức mình, không biết bản thân có bao nhiêu phân lượng, giống như ngươi".



Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.



Tôn Sứ đứng tại chỗ siết chặt hai tay, không biết là đang nghĩ đến điều gì.



...



Trong tinh không, Diệp Huyên và Tiểu Đạo sóng vai bước đi.



Tiểu Đạo đột nhiên khẽ nói: "Chúng ta còn quên một chuyện nữa, là thân phận của nàng!"



Diệp Huyên trầm giọng hỏi: "Là sao?"



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: "Nàng là Thiên Đạo! Nàng không phải là nhân loại! Nàng sẽ bảo vệ vùng vũ trụ này, nhưng nàng sẽ không bảo vệ nhân loại ở nơi đây!"



Nghe thế, Diệp Huyên đã hiểu.



Thiên Đạo chỉ bảo vệ vùng vũ trụ này!



Mà Diệp Huyên hắn thì lại đang bảo vệ nhân loại nơi đây!



Mục đích của hắn và Thiên Đạo có thể nói là giống, nhưng cũng không giống!



Như bây giờ vậy, mục đích của họ giống nhau, nhưng Diệp Huyên biết, nếu nhân loại ở đây làm hại đến vùng vũ trụ này, vậy toàn bộ loài người sẽ trở thành kẻ địch với Thiên Đạo!



Lúc này, Tiểu Đạo khẽ nói: "Ta đã hiểu dụng ý của nàng rồi! Nàng không ra tay rõ ràng là muốn mượn sức mạnh của ngươi để đối phó với phía trên".



Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Không phải Hắc Ám giới giam cầm những Chính Thần kia sao?"



Tiểu Đạo liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Ngươi nghĩ chúng sẽ lọt vào mắt nàng ta à?"



Diệp Huyên im lặng.


Tiểu Đạo lại nói: "Đám người kia ngăn cản nàng ta, sợ nàng sẽ đến giúp ngươi, nhưng thật ra nàng ta chỉ ước gì bọn chúng nhắm vào ngươi!"
Nói xong, nàng ta lại lắc đầu thở dài: "Đúng là một lũ ngu!"



Diệp Huyên: "..."



Tiểu Đạo liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Ta muốn đến một nơi, ngươi bảo trọng!"




Nói xong, nàng lập tức biến mất.



Diệp Huyên đứng tại chỗ lặng thinh một lúc, sau đó nói: "Tiền bối tầng chín, người có đó không?"



Không ai trả lời!



Diệp Huyên sửng sốt, không có ở đây?



Tầng chín đã lâu lắm rồi chưa nói gì với hắn!




Diệp Huyên lại gọi mấy lần, nhưng tầng chín vẫn không đáp lời!



Diệp Huyên khẽ nhíu mày lại, chẳng lẽ tên này xảy ra chuyện gì rồi?



Im lặng một lát, sau đó Diệp Huyên quyết định không quan tâm đến y nữa, hắn vung tay phải lên, Đệ Cửu xuất hiện trước mặt hắn. Lúc trước khi chưa đột phá Luân Hồi Cảnh, hắn suýt nữa đã quên mất cô gái này rồi!



Thực lực của người này mạnh đến đâu, đây cũng là một điều bí ẩn!



Sạc điện cho nàng ta!



Diệp Huyên nhìn quanh bốn phía, chẳng mấy chốc hắn đã biến mất, hắn dẫn Đệ Cửu đến một nơi tràn ngập ánh mặt trời, lúc Đệ Cửu tiếp xúc với tia nắng, thân thể nàng ta bỗng rung lên!



Có tác dụng!



Mí mắt Diệp Huyên giật lên, Đệ Cửu đúng là cần nạp năng lượng mặt trời!



Diệp Huyên quan sát Đệ Cửu, hắn cũng vô cùng tò mò về lai lịch của Đệ Cửu, cô gái này rất căm hận nhân loại, nhưng lại không ghét bỏ hắn, hơn nữa thực lực lại vô cùng khủng bố!



Người này rốt cuộc là ai?



Đúng lúc này, cánh tay ngọc ngà của Đệ Cửu bỗng run lên, dần dà, nàng ta nhẹ mở mắt ra, nhưng vẫn có hơi suy yếu.



Diệp Huyên vội hỏi: "Thấy thế nào?"



Đệ Cửu nhìn về phía Diệp Huyên, nàng ta mở to mắt nhìn: "Là ngươi à!"



Diệp Huyên cười nói: "Là ta! Sao rồi, người cảm thấy thế nào?"



Đệ Cửu nhẹ giọng nói: "Vẫn hơi suy yếu, phải sạc nhiều hơn nữa!"



Diệp Huyên gật đầu: "Được! Người cứ sạc thêm đi!"



"Nhân loại diệt vong rồi à?"



Diệp Huyên đen mặt lại, cái cô này vẫn còn muốn tiêu diệt nhân loại à! Suy nghĩ này thật sự quá nguy hiểm!



Đệ Cửu lại bỗng nói: "Không đúng, Ngũ Duy Kiếp vẫn chưa đến!"



Diệp Huyên gật đầu: "Vẫn chưa!"



Đệ Cửu cau mày lại: "Sao ngươi không đợi Ngũ Duy Kiếp qua rồi mới gọi ta dậy?"



"..."



Lúc này, Đệ Cửu chậm rãi đứng lên, nàng ta
1646396308730.png

Đệ Cửu nhìn Diệp Huyên: "Sao vậy?"



Diệp Huyên do dự một lát rồi nói: "Một lần sạc điện này người dùng được bao lâu?"



"Không biết!"




Diệp Huyên sầm mặt đi, cái cô này vô tư quá thể!



Diệp Huyên lại trầm giọng nói: "Hay là người sạc thêm nữa đi?"



Đệ Cửu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cũng được!"



Diệp Huyên hỏi: "Người ghét nhân loại như thế, sao lại không ghét ta?"



Đệ Cửu mở to mắt nhìn, sau đó đáp: "Bởi vì ngươi là người cùng phe!"




Diệp Huyên đen mặt đi: "Người đừng bảo ta cũng là hàng nhân tạo nhé! Ta điên luôn đó!"



...



Tác giả có lời muốn nói: Dạo này không dám bước ra khỏi cửa luôn... Tôi có hơi sợ chết...







Đệ Cửu cười nói với Diệp Huyên: “Tất nhiên không phải ngươi, ta đã nói ngươi là người cùng phe rồi cơ mà”.



Diệp Huyên cau mày, không hiểu ý nàng ta muốn nói là gì.



Đệ Cửu chớp chớp mắt: “Dù sao cùng phe thì chính là cùng phe”.



Diệp Huyên thấy nàng ta không có ý định giải thích thì im lặng.



Bỗng, Đệ Cửu hỏi: “Đi giết người không?”



Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Thế này đi. Cô vừa tỉnh dậy, để an toàn thì nên nghỉ ngơi một chút, còn ta sẽ đi tìm người. Khi nào người nhiều lên thì ta gọi cô ra, được không?”



Đệ Cửu nhìn hắn: “Ngươi không muốn ta giết người sao?”



Diệp Huyên do dự một chút rồi cười: “Ta nghĩ trên đời có người đáng chết, có người lại không. Điều chúng ta nên làm là giết có chọn lọc chứ không phải lạm sát”.



Đệ Cửu trầm ngâm một chốc rồi nói: “Cũng được, vậy ta tạm ở trong tòa tháp của ngươi. Chừng nào người nhiều rồi, hoặc ngươi thấy nên giết ai đó thì gọi ta”.



Diệp Huyên vội đồng ý: “Được”.



Đệ Cửu khẽ gật đầu rồi tiến vào tháp Giới Ngục.



Thấy nàng ta đi rồi, Diệp Huyên mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.



Thực lực của nàng ta ít nhất cũng ngang với A La, nếu cứ nhất quyết không chịu nghe lời thì hắn thật sự cũng không biết phải làm sao.



Đợi Đệ Cửu vào tháp rồi, Diệp Huyên trước tiên gọi kiếm Trấn Hồn, sau đó thả Thần Công ra.



Hắn hỏi: “Ngươi muốn thả những Chính Thần ở Bất Chu Thần Sơn kia ra ngoài?”



Thần Công nhìn hắn: “Phải”.



Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Thả họ ra, rồi cùng nhau chống lại Thiên Đạo?”



Thần Công im lặng.



Tìm Thiên Đạo báo thù ư?



Gã cũng muốn lắm, nhưng gã biết nếu không dựa dẫm vào một thế lực khác, bọn họ căn bản không đủ để Thiên Đạo đặt vào mắt.


Sức mạnh của nàng ta không phải thứ mà họ có thể chống lại.
Năm xưa có nhiều Chính Thần như vậy, thế mà đều thất bại đấy thôi.



Diệp Huyên bỗng cười: “Ta đã từng gặp Thiên Đạo”.



Thần Công nhìn sang, thấy hắn khe khẽ bật cười: “Ngươi thật sự cho rằng phía trên có thể giữ chân nàng ta được sao?”




Thần Công cau mày: “Có ý gì?”



Diệp Huyên: “Ngươi suy nghĩ mà xem. Các ngươi xuất hiện, sinh linh hắc ám ở Hắc Ám giới cũng xuất hiện, nhưng vì sao nàng ta vẫn không ra tay? Là không thể, hay cố ý không làm?”



Sắc mặt Thần Công dần sạm đi: “Nàng ta cố tình!”



Đoạn gã quay sang Diệp Huyên: “Nàng ta muốn mượn tay ngươi diệt trừ chúng ta”.



Diệp Huyên giơ ngón cái: “Thông minh”.




Mặt Thần Công tối sầm như trời bão, không biết đang suy nghĩ gì.



Diệp Huyên bỗng nói: “Thứ cho ta nói thẳng, nhưng các ngươi không phải đối thủ của nàng. Ngươi lại chọn tin tưởng người Thượng giới… Nói thật cho ta nghe xem, ngươi có tin họ không?”



Thần Công hờ hững: “Ta không tin thì có thể làm gì nữa? Không có sự giúp đỡ của họ, ta có làm gì cũng không giải được phong ấn”.



Diệp Huyên bỗng chỉ vào mình.



Thần Công trừng hắn: “Nếu ngươi chịu giúp thì ta tội tình gì phải lưu lạc đến bước này?”



Diệp Huyên thấp giọng thở dài: “Thần Công, ngươi nhớ lại thái độ của ngươi lúc ấy đi. Đó là thái độ khi cần người giúp đỡ à?”



Thần Công im re.



Diệp Huyên: “Diệp Huyên ta là người chính trực, không thèm dùng ba cái âm mưu quỷ kế. Ta nói thẳng thế này, ta có thế giúp ngươi giải phong ấn trên giếng kia, nhưng các ngươi cũng phải giúp ta”.



Thần Công quắc mắt: “Không phải ngươi cũng muốn lợi dụng chúng ta hay sao?”



Diệp Huyên nhún vai: “Vậy thì cứ để mấy người đó tiếp tục đợi thôi, ta không sao cả”.



Thấy hắn xoay gót rời đi, Thần Công la lên: “Nói chuyện chút!”



Diệp Huyên vừa quay lại, gã đã gằn giọng: “Thả họ ra, chúng ta sẽ giúp ngươi”.



Diệp Huyên hỏi lại: “Ngươi có thể làm chủ thay họ không?”



“Không”, Thần Công lắc đầu.



Diệp Huyên giang tay ra: “Thế thì chúng ta còn nói gì nữa?!”



Thần Công hạ giọng: “Bọn họ chỉ có thể trông cậy vào ngươi để thoát ra. Ngươi có thể bắt họ thề”.



Diệp Huyên mở to mắt: “Có tác dụng không?”



Thần Công liếc hắn: “Ngươi nói thử xem”.



Diệp Huyên ngẫm nghĩ một phen rồi nói: “Được, chúng ta đến Bất Chu Thần Sơn thôi, ta sẽ nói chuyện với họ”.



Nói xong, hắn thu linh hồn Thần Công vào lại.



Nào ngờ ngay lúc hắn muốn rời đi, một tiếng rống phẫn nộ bỗng vang lên: “Không được!”



Một cái bóng đen bay vụt ra từ trên cánh tay Diệp Huyên, hóa
1646396325563.png

Hắn nhàn nhạt hỏi lại: “Vì sao?”



Chân Long nổi giận: “Bọn chúng là do Thiên Đạo phong ấn!”



Diệp Huyên: “Thiên Đạo có nói không được thả ra à?”




Chân Long đớ ra một chút rồi nói: “Dù sao cũng không được!”



Diệp Huyên cười: “Ta cứ muốn thả thì sao?”



Chân Long nhìn Diệp Huyên, cơn giận ấp ủ muốn bùng lên trước khi nghĩ đến gì đó mà xẹp xuống.



Bởi vì nó nhớ ra thực lực hiện nay của người này hoàn toàn có thể chém chết nó.



Diệp Huyên đã đến Phàm Kiếm tầng hai, Luân Hồi Cảnh, còn có kiếm Thiên Tru trong tay, muốn phá giáp của nó cũng không phải việc khó.




Chân Long trầm giọng nói: “Nhân loại, một khi thả chúng ra, ngươi sẽ trở thành kẻ địch của Thiên Đạo”.



Diệp Huyên lại lắc đầu: “Sai rồi. Mong muốn của Thiên Đạo là gì? Là bảo vệ vũ trụ này. Ta dẫn dắt các Chính Thần chống lại Thượng giới, nàng ta không chỉ không giận mà còn vui nữa kìa”.



Chân Long lắc đầu: “Chức trách của ta là bảo vệ phong ấn Bất Chu Thần Sơn”.



Diệp Huyên bỗng cười: “Ta từng gặp Thiên Đạo, ngươi cũng vậy, nhưng ngươi lại không dám xuất hiện”.



Chân Long im thin thít.



Nó quả thật đã nhìn thấy Thiên Đạo,



Bởi vì trong thâm tâm, nó thật sự e ngại người phụ nữ đó.



Diệp Huyên cười: “Ta và Tiểu Đạo đều quen biết Thiên Đạo, chẳng lẽ nàng ta lại không biết chúng ta muốn làm gì? Nếu nàng ta xuất hiện không cho ta giải phong ấn trên giếng kia, ta sẽ từ bỏ, được chứ?”



Sau một hồi im lặng, Chân Long gật đầu.



Diệp Huyên cũng gật gù rồi biến mất.



Chân Long liếc mắt nhìn nơi sâu trong vũ trụ rồi cũng biến mất theo.



Chỉ một chốc sau, Diệp Huyên xuất hiện ở trên Bất Chu Thần Sơn, đi đến vị trí giếng. Từ phía trên nhìn xuống chỉ thấy đen kịt một màu, ngoài ra không còn gì khác.



Diệp Huyên trở tay gọi kiếm Trấn Hồn ra. Linh hồn Thần Công cũng bay ra theo, nhìn xuống một hồi rồi cất giọng: “Thái Nhất, có ở đây không?”



Sau đó, một giọng nói khác vọng ra: “Thần Công!”



Thần Công nói: “Ta đã mang Nhân Vương đến”.



Đó cũng là lúc một gương mặt mờ ảo xuất hiện trước Diệp Huyên.



Đây chính là Thái Nhất.



Ông ta quan sát Diệp Huyên: “Nhân Vương đương thời”.



Diệp Huyên gật đầu.



Thái Nhất: “Điều kiện của các hạ là gì?”



Diệp Huyên nhìn ông ta một chút rồi cười: “Rất đơn giản. Thứ nhất: sau khi thoát ra, các người không được tìm Thiên Đạo báo thù, ít nhất là không được trước Ngũ Duy Kiếp. Thứ hai: thoát ra rồi, các người phải giúp ta chống lại Thượng giới”.



Thái Nhất: “Ngươi có quen biết với Thiên Đạo”.



Diệp Huyên lắc đầu: “Gặp nhau hai lần mà thôi”.



“Không cần ngươi nói, bọn ta cũng sẽ không đi tìm nàng ta báo thù. Năm ấy chúng ta có hơn một trăm người mà vẫn thua dưới tay nàng, hiện giờ chỉ còn hai mươi chín, đi tìm nàng ta khác gì tìm chết”.


Diệp Huyên không khỏi nhìn Thái Nhất một phen, cảm thấy người này suy nghĩ thông suốt hơn nhiều.
Thái Nhất lại nói: “Về phần hỗ trợ ngươi đối kháng Thượng giới, ngươi cứu chúng ta ra tức là có ân, chúng ta giúp ngươi cũng là việc nên làm. Nhưng chúng ta chỉ có thể ra tay hai lần, sau đó chúng ta không nợ nần gì nhau nữa. Ngươi thấy thế nào?”



Hai lần?



Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi gật đầu: “Được”.




Thái Nhất cũng gật đầu: “Vậy làm phiền tiểu hữu”.



Diệp Huyên nhìn sang Thần Công: “Ngươi xem người ta lịch sự chưa kìa”.



Thế này mới là Chính Thần chứ!



Hắn mở tay ra, ấn Nhân Vương xuất hiện. Đương lúc hắn muốn khởi động nó, một luồng khí tức hùng mạnh bỗng ào ào đánh tới từ chân trời. Một khắc sau, một người đàn ông xuất hiện cách đó không xa.



Không ai khác ngoài Tôn Sứ.




Diệp Huyên vừa nhìn thấy gã, hai mắt lại tức nheo lại, không ngờ gã lại xuất hiện ở đây.



Thái Nhất khẽ khàng lia mắt nhìn tới, không nói gì.



Tôn Sứ mỉm cười: “Chính Thần Thái Nhất, chúng ta cũng có thể đưa các ngươi ra ngoài”.



Thái Nhất hỏi: “Người Thượng giới?”



Tôn Sứ gật đầu: “Đúng vậy. Không chỉ đưa các ngươi ra, chúng ta còn có thể giúp các ngươi báo thù”.



Thái Nhất bình thản hỏi lại: “Các ngươi định giúp chúng ta đối phó với Thiên Đạo?”



Tôn Sứ gật đầu: “Nàng ta hiện đã bị chúng ta giam giữ”.



Diệp Huyên bỗng bật cười nhưng không nói gì.



Tôn Sứ nhìn sang: “Ngươi không tin?”



Diệp Huyên cười nói: “Tin chứ. Các ngươi lợi hại nhất, ha ha!”



Tôn Sứ nheo mắt lại, trong mắt có sát ý lóe lên.



Diệp Huyên hỏi Thái Nhất: “Thái Nhất tiền bối thấy thế nào?”



Thấy ông ta im lặng, Tôn Sứ xen vào: “Thái Nhất, để hắn cứu ra không khác nào trở thành kẻ địch với Thượng giới. Hắn lại không cho các ngươi báo thù Thiên Đạo, có thể hiểu được quan hệ giữa hắn và nàng ta”.



Thái Nhất lại hỏi Diệp Huyên: “Ngươi thấy thế nào?”



Diệp Huyên chỉ cười: “Tùy tiền bối thôi. Nếu tiền bối bảo ta cứu, ta sẽ cứu. Tiền bối bảo hắn cứu, ta sẽ không ngăn cản. Làm địch hay làm bạn gì đều được cả”.



Thái Nhất quay sang Tôn Sứ: “Ngươi nói các ngươi đã giam giữ Thiên Đạo?”



Thấy gã gật đầu, ông ta lại hỏi: “Vì sao không giết?”



Tôn Sứ cười: “Chỉ là chuyện sớm muộn”.



Nhưng Thái Nhất lắc đầu: “Các ngươi quá khinh thường nàng ta rồi. Bị giam giữ như vậy chỉ có thể là nàng ta cố tình bị các ngươi bắt giữ, sau đó sẽ ngồi nhìn các ngươi tự tìm đường chết”.



Tôn Sứ cười: “Thái Nhất, có một điều ngươi phải hiểu rõ. Chỉ một lựa chọn này có thể khiến ngươi vạn kiếp bất phục”.



Diệp Huyên bỗng nói: “Ta không cưỡng ép Thái Nhất tiền bối, vẫn là câu kia, tùy tiền bối lựa chọn thôi”.



Thái Nhất bỗng hỏi Thần Công: “Ngươi nghiêng về ai?”



Nghe vậy, khóe môi Tôn Sứ khẽ nhích lên.



Thần Công là người cùng phe với gã, tất nhiên sẽ giúp gã rồi.



Nào ngờ Thần Công lại chỉ vào Diệp
1646396351710.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK