Ngạn Bắc gật đầu: “Gia tộc chúng ta phải thờ phụng Thần. Nói đi cũng phải nói lại, ngươi có tín ngưỡng không?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Có!”
Ngạn Bắc hỏi: “Là ai?”
Advertisement
Diệp Huyên cười nói: “Thanh Nhi!”
Ngạn Bắc nhíu mày: “Chưa từng nghe nói tới!”
Advertisement
Diệp Huyên cười khẽ nói: “Muội muội của ta, tín ngưỡng của ta chính là nàng, ngoài nàng, những vị Thần khác ta đều không coi trọng! Tin tưởng Thanh Nhi, mãi mãi vô địch!”
Ngạn Bắc liếc Diệp Huyên: “Chẳng lẽ nàng ta còn lợi hại hơn cả Thần ư?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Có lẽ còn lợi hại hơn!”
Ngạn Bắc đột nhiên ngồi xuống trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn thẳng vào hắn: “Đồ khoác lác!”
Diệp Huyên: “…”
Ngạn Bắc lại nói: “Ta đã trốn ra ngoài đấy, ngươi có biết tại sao không?”
Diệp Huyên hỏi dò: “Không muốn bị ràng buộc cả đời à?”
Ngạn Bắc gật đầu: “Phải”.
Diệp Huyên im lặng.
Ngạn Bắc nhìn hắn: “Bọn họ sẽ đến bắt ta về”.
Diệp Huyên vẫn không nói gì.
Ngạn Bắc liếc hắn: “Lại im lặng rồi!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Cô có thể đừng ngồi gần ta như thế không?”
Lúc này Ngạn Bắc đang ngồi trước mặt hắn, nếu đến gần hơn, nàng ta sẽ ngồi lên đùi hắn luôn rồi.
Vị trí này thật sự hơi ngượng ngùng.
Ngạn Bắc nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Không phải ngươi là chính nhân quân tử à? Ta còn không sợ, ngươi sợ gì chứ?”
Diệp Huyên cười nói: “Ngạn Bắc cô nương, cô thích ta sao?”
Nghe vậy, Ngạn Bắc sửng sốt.
Hắn hỏi vấn đề này quá đột ngột, khiến nàng ta không biết nên đáp lại thế nào, đầu óc hoàn toàn không kịp suy nghĩ.
Diệp Huyên hỏi lại: “Thích sao?”
Ngạn Bắc im lặng.
Diệp Huyên cười nói: “Do dự cũng chứng tỏ là không thích. Nếu đã không thích, cô thân thiết với ta như thế, cô cảm thấy thích hợp sao?”