Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

chúng mày đều trúng độc hết rồi”.



“Nếu như không có thuốc giải của tao, chúng mày sống còn đau khổ hơn cả chết”.



Tần Trọng cười lạnh nói.



“Tần Vạn Hào, ông cho rằng, chúng tôi phải sống dựa vào số thuốc giải đó của ông sao?”



“Tôi nói cho ông biết, bắt đầu từ bây giờ, tất cả anh em chúng tôi sẽ trở thành người của tập đoàn Đông Hải”.



“Bây giờ chúng tôi chỉ có một ông chủ duy nhất!”



“Muốn chúng tôi bán mạng cho ông sao, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!”



Lúc này, Hứa Hạo Nhiên che miệng, ngáp một cái, chán nản nói với Lý Phong.



“Anh rể, nghe bọn họ đấu võ mồm chán thật ấy!”



“Có mỗi chuyện cỏn con như vậy”.






Hứa Hạo Nhiên đến đây để tìm kiếm cảm giác kích thích.



Đương nhiên đó không phải là bức tượng khổng lồ làm bằng vàng ròng trước mặt cậu ta.



Lúc này, Lý Phong đưa tay ra vỗ nhẹ vào chân tượng.



Ngay lập tức, một lối vào xuất hiện ở chỗ chân tượng.



Lối vào này không lớn lắm.



Cao chưa đầy một mét.



Một người đàn ông nếu muốn đi vào thì nhất định phải khom lưng cúi đầu xuống.



Hứa Hạo Nhiên tò mò háo hức lập tức thò đầu vào quan sát xung quanh.



Hứa Hạo Nhiên chưa kịp phản ứng, Lý Phong đã trực tiếp giơ chân lên, đạp Hứa Hạo Nhiên một cái bay thẳng vào trong đó.



Ngay lập tức, tiếng kêu oai oái của Hứa Hạo Nhiên vang vọng toàn bộ mật đạo bên trong.



“Anh rể, anh rể! Bên trong là một cái cầu trượt, cao với nghiêng lắm!”



“Nhìn không thấy đáy luôn ấy! Anh rể mau đến cứu em đi”.



Ngay sau đó, Lý Phong vươn tay ôm chầm lấy Hứa Mộc Tình đang đứng bên cạnh.



Lưng Lý Phong chạm xuống đất, giống như một đứa trẻ đang chuẩn bị chơi cầu trượt.



Rồi sau đó trượt vào lối đi tối tăm mù mịt này.



Tốc độ trượt của Lý Phong rất nhanh, trong nháy mắt người đã biến mất rồi.



Phía sau anh, Edek và từng người trong đội của ông ấy cũng lần lượt trượt theo.



Hai người còn lại cuối cùng là Lý Đông Đông và Dương Thiện Tề.



Dương Thiện Tề liếc nhìn Tần Trọng, sau đó nói: “Đi thôi! Có ân oán gì thì đợi sau khi ra ngoài rồi giải quyết”.



Dương Thiện Tề nghiêm chỉnh làm theo mệnh lệnh của Lý Phong.



Bảo vệ Lý Đông Đông suốt cả chặng đường.



Cậu ta học theo tư thế của Lý Phong, ôm Lý Đông Đông vào lòng sau đó trượt vào trong.



Đây là lần tiếp xúc thân mật nhất giữa Lý Đông Đông và Dương Thiện Tề trong mấy ngày qua.



Khoảnh khắc cơ thể hai người tiếp xúc, Lý Đông Đông giống như một chú thỏ con, nép mình trong vòng tay của Dương Thiện Tề.



Hai má cô ấy nóng bừng và đỏ ửng.



Cô ấy không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể ngoan ngoãn rúc vào trong lòng của Dương Thiện Tề.



Sau khi hai người trượt một quãng đường dài trong mật đạo tối tăm.



Lý Đông Đông cảm giác cơ thể mình như bay lên.



Sau đó hai người vẽ một vòng cung dài trên không trung.



Cuối cùng, Dương Thiện Tề ôm Lý Đông Đông đáp xuống đất.



Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đã đội một chiếc mũ màu đen trên đầu.



Trên chiếc mũ màu đen này có gắn một chiếc đèn thợ mỏ rất sáng, ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi vào người Lý Đông Đông và Dương Thiện Tề.



Trong hai ngày qua, Hứa Hạo Nhiên là một cẩu độc thân không ngừng phản đối mối quan hệ của Lý Đông Đông và Dương Thiện Tề.



Lúc hai người đứng cạnh nhau, mặc dù không nói gì.



Tuy nhiên, khi hai người bị kẹt ở trong một không gian chật hẹp như vậy, bầu không khí nhất định sẽ vô cùng ám muội.



Hứa Hạo Nhiên luôn bày tỏ thái độ không muốn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK