Diệp Huyên hỏi: "Cha thở dài cái gì?"
Người đàn ông áo xanh chỉ lắc đầu: "Nhi tử của ta ngốc quá, sao lại kém cỏi như vậy chứ, trong võ đạo, chúng ta không có tiếng nói chung rồi!"
Advertisement
Sắc mặt Diệp Huyên liền đen đi!
Hắn suýt nữa đã đánh người!
Người đàn ông áo xanh cười ha ha: "Ta không giải thích cho con nhiều quá đâu, bây giờ mục tiêu của con là vượt qua hết cảnh giới hiện có, đến lúc đó con sẽ hiểu được ý của ta!"
Diệp Huyên liếc mắt nhìn người đàn ông áo xanh và kiếm tu kia: "Con còn bao lâu nữa mới có thể đuổi kịp mọi người?"
Người đàn ông áo xanh nhìn hắn, cười hỏi ngược lại: "Con nghĩ là?"
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chắc là phải một hai năm nữa!"
Một hai năm!
Vẻ mặt kiếm tu cứng lại.
Người đàn ông áo xanh nhìn Diệp Huyên: "Bản lĩnh gáy to này con học ở đâu ra vậy? Ta cũng muốn học!"
Diệp Huyên: "..."
Người đàn ông áo xanh cười nói: "Được rồi! Ta không lãng phí thời gian với con nữa! Ta và đại ca phải mau đi thôi. Chuyện tiếp theo con tự lo liệu đi!"
Diệp Huyên có chút ngạc nhiên: "Cha, hai người định đi đâu vậy?"
"Tuy bây giờ con vẫn rất yếu, nhưng cũng không quá mức yếu như trước nữa, hẳn là sẽ không bị người ta đánh chết tươi ngay! Nên giờ ta định đến một nơi khá xa! Sau này con chỉ có thể dựa vào mình thôi!"
Diệp Huyên do dự một lát rồi hỏi: "Cha, cha còn thế lực nào khác không?"
Người đàn ông áo xanh cười nói: "Còn vài cái, sao thế?"
"Có mạnh hơn Kiếm Minh không?"
"Mạnh hơn Kiếm Minh thì chỉ có hai cái!"
"Hai cái nào?"
"Thần miếu cùng..."
Nói đến đây, y liếc nhìn Diệp Huyên: "Hỏi cái này làm gì?"
Diệp Huyên cười hì hì: "Chỉ hỏi thử thôi mà!"
Người đàn ông áo xanh trừng mắt nhìn hắn: "Tu luyện cho tốt vào, bớt làm trò lại đi!"
Diệp Huyên vội gật đầu: "Vâng!"