Thiên Sát bên cạnh Tả Thanh nổi giận: “Vậy ngươi mau đánh đi chứ! Ngươi không đánh, người ngoài còn tưởng Ma Kha tộc ta sợ Diệp Huyên hắn nữa!”
Địa Sát rất ít nói chuyện cũng gật đầu: “Nếu các hạ không dám lên, Ma Kha tộc ta sẽ tự lên!”
Sắc mặt của người đàn ông áo bào đen và cô gái phía sau hắn ta đều trở nên khó coi!
Khinh thường!
Bọn họ cảm nhận được Ma Kha tộc này và tinh vực Vị Ương đều hơi coi thường bọn họ!
Cô gái phía sau Thương Việt bèn muốn ra tay, nhưng Thương Việt chặn ả lại: “Để ta!”
Nói xong, hắn ta lập tức biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã ở trước mặt Diệp Huyên.
Thương Việt nhìn Diệp Huyên, đang muốn nói chuyện thì có một tia kiếm quang lặng lẽ chém tới.
Kiếm quang im hơi lặng tiếng, tựa như không khí.
Cảm nhận được tia kiếm quang này, sắc mặt Thương Việt chợt thay đổi, hắn ta chắp hai tay lại, một tấm chắn mà xanh mưc xuất hiện trước mặt.
Kiếm chém tới!
Ầm!
Tấm chắn kia lập tức vỡ tan!
Đúng lúc này, Thương Việt bước nhanh về phía trước, đấm ra một quyền, sức mạnh to lớn xuất hiện từ trên nắm đầm.
Lúc này, một tia kiếm quang chém tới.
Ầm!
Kiếm quyền chạm vào nhau, Thương Việt liên tục lùi về sau, trong lúc hắn ta lùi lại, lại có một tia kiếm quang lặng lẽ chém tới.
Lại là phi kiếm!
Thương Việt híp mắt lại, hắn ta giẫm chân phải một cái, mượn lực lượng không gian ép mình dừng lại, giơ hai tay vỗ về hướng trước ngực mình một cái.
Ầm!
Người Thương Việt rung lên, sau đó, một hơi thở mạnh mẽ lan ra từ trong người hắn ta, sau khi hơi thở mạnh mẽ này xuất hiện, không gian xung quanh lập tức bắt đầu chấn động!
Tất cả mọi người đang có mặt đều nhìn về phía này.
Tả Thanh ở một bên nhẹ giọng nói: “Bí thuật!”
Mạc Tà gật đầu: “Những người của Dị vực này đều am hiểu bí thuật, tiếc là không có bí thuật thượng cổ, nếu là bí thuật thượng cổ…”
Tả Thanh nhìn về phía Mạc Tà, Mạc Tà nói: “Nếu là bí thuật thượng cổ, thì dù là ta cũng phải kiêng dè ba phần!”
Hình thể của Thương Việt càng lúc càng to, trong chốc lát, hình thể của hắn ta to hơn trước đó không chỉ mấy lần! Cùng lúc đó, hơi thở của hắn ta cũng mạnh hơn gấp mấy lần!
Thương Việt nhìn chằm chằm Diệp Huyên, một giây sau, hắn ta xông thẳng về phía Diệp Huyên, mỗi khi bước xuống một bước, không gian xung quanh sẽ không ngừng chấn động, cực kỳ đáng sợ!
Diệp Huyên cầm kiếm đứng yên, khi Thương Việt đi tới trước mặt hắn, Diệp Huyên đột nhiên nhảy lên, rút kiếm chém xuống.
Ong!
Tiếng kiếm reo vang vọng chân trời.
Nhìn thấy chiêu kiếm này của Diệp Huyên, Thương Việt nở nụ cười châm chọc, hắn ta đánh ra một quyền, sức mạnh to lớn khiến không gian trăm trượng xung quanh chấn động như muốn sụp đổ, cực kỳ đáng sợ!
Thanh kiếm của Diệp Huyên vẫn chém xuống, nhưng không biết thanh kiếm của hắn đã biến thành kiếm Trấn Hồn từ lúc nào!
Ầm!
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, một bóng người bay ngược ra ngoài, bóng người này chính là Diệp Huyên!
Nhưng tất cả mọi người đều đang nhìn về phía Thương Việt!
Sau khi đánh bay Diệp Huyên, linh hồn và thân thể của Thương Việt lập tức tách nhau ra, chẳng những thế, linh hồn của hắn ta còn bị cố định tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Thương Việt sợ hãi nhìn quanh, vẻ mặt mờ mịt!
Mọi người cũng hơi khó hiểu!
Chuyện gì vậy?
Diệp Huyên ở phía xa đứng lên, hắn lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó nhìn về phía Thương Việt ở cách đó không xa, Thương Việt cũng nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi vừa làm gì ta!”
Diệp Huyên nhếch miệng cười, giơ kiếm Trấn Hồn lên nhẹ giọng nói: “Thu!”
Dứt lời, trong ánh mắt của mọi người, linh hồn của Thương Việt biến thành một ánh sáng đen chui vào trong kiếm Trấn Hồn!
Xung quanh vô cùng yên tĩnh!
Mấy người Mạc Tà đều nhìn về phía Diệp Huyên!
Tả Thanh trầm giọng nói: “Đó là kiếm gì vậy?”
Mạc Tà nhẹ giọng nói: “Có lẽ là kiếm Trấn Hồn trong truyền thuyết, theo ghi chép trên sách cổ, kiếm này là bội kiếm của Minh vương Minh tộc, sao có thể ở trong tay hắn, lạ thật…”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Tả Thanh: “Nếu ngươi giao thủ với hắn thì phải cẩn thận kiếm này, kiếm này có sức sát thương rất lớn với linh hồn. Dù ngươi có thể chất đặc biệt, nhưng cũng không thể khinh địch!”
Tả Thanh gật đầu: “Hiểu rồi”.
Sau khi sử dụng kiếm Trấn Hồn thu được linh hồn của Thương Việt, Diệp Huyên xoay người đi.
Tả Thanh bên cạnh Mạc Tà trầm giọng nói: “Để ta ra tay!”
Nói xong, gã lập tức muốn ra tay, lúc này, Mạc Tà đột nhiên nói: “Có người đến!”
Một giọng nói chợt vang lên ở chân trời xa xa: “Người Dị vực ta vẫn chưa chết hết, không đến lượt người của Ma Kha tộc các người ra tay!”
Sau giọng nói này, không gian trong không trung lập tức nứt ra, sau đó, một người đàn ông trưởng thành cầm trường thương trong tay đi ra từ trong đó!
Người đàn ông mặc áo vải, trường thương trong tay quấn vải, đôi mắt sắc bén như đao!
Mạc Tà ở bên dưới cười khẽ: “Cuối cùng cũng đến rồi à?”