Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ba người Diệp Huyên dừng lại, khoé miệng Chiến Quân và Trọc lập tức trào ra chút máu, mà Diệp Huyên lại không bị gì.

Ánh mắt người đàn ông áo bào xanh quan sát Diệp Huyên, có chút ngạc nhiên: “Ngươi cũng khá thú vị!”

Nói xong, hắn ta trực tiếp quay người biến mất ở nơi xa.

Đi rất vội!

Nhìn thấy nơi đám người đàn ông áo bào xanh biến mất, vẻ mặt Diệp Huyên chợt trở nên nghiêm trọng. Vừa nãy, hắn cảm nhận được sức mạnh không gian của đối phương, tốc độ đối phương thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức hắn còn chưa kịp vận dụng đạo tắc Không Gian, thì không gian xung quanh đã vỡ nát.

Đây không phải điều quan trọng mà việc quan trọng là hắn cũng không ngờ được đối phương lại có thế dễ dàng phá vỡ không gian như vậy.

Không chỉ nhanh, mà thực lực còn rất mạnh.

Lúc này, đột nhiên Chiến Quân đứng bên cạnh Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ma Kha tộc lại xuất hiện một thiên tài, hơn nữa năng lực người này rõ ràng còn trên cả Thiên Sát và Địa Sát, thật sự không biết có phải là Mạc Tà trong truyền thuyết không nữa!”

Trọc ở bên cạnh thấp giọng nói: “Mặc kệ thế nào thì chuyện này cũng phải quay về báo cho Đường béo, lần này Ma Kha tộc yên lặng quá lâu, quả thực có chút kỳ lạ”.

Nói xong, gã quay người rời đi.

Chiến Quân nhìn sang Diệp Huyên: “Đi thôi!”

Diệp Huyên gật đầu.

Trên đường, tâm tình Diệp Huyên có phần nặng nề. Trước đó, hắn cảm thấy đối thủ của mình là thế hệ trước, thế hệ trẻ hoàn toàn không có ai đánh thắng được mình, Nhưng sau khi đến Táng Thiên trường thành này, hắn mới phát hiện là cao thủ của thế hệ trẻ quá nhiều, giống như người đàn ông áo bào xanh ban nãy, hắn cũng không nắm chắc sẽ thắng được đối phương.

Nhưng hắn không hề nản lòng!

Chỉ có ý chí chiến đấu!

Ý chí chiến đấu vô hạn!

Diệp Huyên hắn đây không cầu vô địch trong thế hệ trẻ, nhưng chỉ cầu bất bại trong thế hệ trẻ.

Trong chốc lát, nhóm người Diệp Huyên đã quay về Táng Thiên trường thành, Chiến Quân trực tiếp rời đi còn Trọc và Diệp Huyen trở về trong nhà đá. Vào trong nhà đá, Trọc ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu trị thương.

Diệp Huyên quyết định không làm phiền đối phương nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra một vấn đề, chính là lúc Trọc trị thương thì dùng linh thạch bình thường, chứ không phải là Tử Nguyên Tinh.

Diệp Huyên hỏi: “Sao không dùng Tử Nguyên Tinh?”

Trọc liếc nhìn Diệp Huyên: “Không có!”

Diệp Huyên gập ngón tay, một chiếc nhẫn chứa đồ rơi xuống trước mặt Trọc, trong đó có một trăm nghìn miếng Tử Nguyên Tinh.

Trọc lại lắc đầu: “Ta biết trong người ngươi có chút của để dành nhưng chút đỉnh đó lại chẳng dùng được bao lâu, vì ngươi sẽ nhanh chóng nhận ra là nơi này có quá nhiều việc cần dùng tới Tử Nguyên Tinh, cho nên ngươi tự mình giữ lấy đi!”

Diệp Huyên cười nói: “Ngươi dùng trước đi, đến lúc không đủ lại nói sau!”

Trọc còn muốn từ chối, đột nhiên Diệp Huyên lại nói: “Trọc, nếu ngươi cảm thấy con người ta đây đáng để kết thân thì cứ nhận đi!”

Trọc liếc nhìn Diệp Huyên, gã hơi do dự nhưng sau đó vẫn nhận lấy nhẫn chứa đồ kia.

Một trăm nghìn miếng Tử Nguyên Tinh vừa may có thể giải quyết được mối nguy trước mắt của gã! Nhất là hiện tại, gã đã bị Bạch tiên sinh tạm ngưng bổng lộc, vì vậy, một trăm nghìn miếng Tử Nguyên Tinh đối với gã là vô cùng quan trọng!

Trọc bắt đầu hấp thu Tử Nguyên Tinh, gã nhìn sang Diệp Huyên: “Ở đây, có hai người không thể đắc tội, đầu tiên là Bạch tiên sinh, thứ hai là Đường béo, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi gặp bọn họ, biết chưa?”

Diệp Huyên cười nói: “Ở đây cũng có tranh đấu sao?”

Trọc lắc đầu: “Không có tranh đấu quá lớn, nhưng người ở đây đều rất kiêu ngạo, ngươi hiểu ý ta chứ?”

Diệp Huyên gật đầu, đương nhiên là hắn hiểu, ở đây đều là yêu nghiệt đứng đầu, mà thân là yêu nghiệt một phương thì chắc chắn vô cùng kiêu ngạo!

Lúc này, Chiến Quân đi vào, hắn ta nhìn hai người Diệp Huyên sau đó nói: “Đường béo muốn gặp hai người!”

Trọc khẽ nhíu mày, một lát sau, gã đứng dậy: “Đi thôi!”

Diệp Huyên gật đầu rồi đi theo.

Trong chốc lát, Diệp Huyên cùng với Chiến Quân và Trọc đã đến một căn nhà đá, căn nhà đá này rất to, to gấp mấy lần nhà đá của Chiến Quân.

Sau khi đi vào nhà đá, mùi thịt phảng phất bay lên.

Bên trong nhà đá đang có bảy người, năm nam hai nữ, mà người đứng đầu là một người mập mạp, dáng người rất to lớn.

Diệp Huyên biết, người này có lẽ chính là vị Đường béo kia.

Đường béo ngồi trên mặt đất đang gặm một cái đùi dê, ăn cả miệng đầy dầu mỡ không có chút hình tượng, mấy người bên cạnh cũng ngồi đó đều đang ăn uống!

Chiến Quân đi qua: “Đường ca, người huynh đệ của ta đến rồi!”

Đường béo không không thèm quan tâm Chiến Quân, vẫn mải gặm đùi dê như cũ.

Chiến Quân có hơi xấu hổ, hắn ta nhếch mép cười, sau đó nhìn sang Diệp Huyên và Trọc: “Đợi chút đi!”

Trọc gật đầu, mà Diệp Huyên thì không nói gì.

Cứ như vậy, dưới sự quan sát của ba người, Đường béo đã ăn xong đùi dê, nhưng lúc này hắn ta lại cầm lấy một cái đùi dê ở trước mặt bắt đầu gặm.

Nhìn thấy như vậy, Chiến Quân và Trọc hơi sầm mặt, nhưng hai người đều không nói gì cả.

Mà lúc này, đột nhiên Diệp Huyên đi đến phía trước, Chiến Quân vội giữ hắn lại, hắn ta nhìn Diệp Huyên, khẽ lắc đầu.

Diệp Huyên khẽ cười: “Hết cách rồi, ta đây tức không nhịn nổi rồi!”

Vừa dứt lời, tay trái hắn đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm có vỏ, giây tiếp theo, hắn rút mạnh kiếm chém về phía trước.

Ầm!

Toàn bộ căn nhà đá lập tức vỡ vụn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK