"Những thứ trước mắt chúng ta tuy là vô giá".
"Nhưng cũng không có giá trị nghiên cứu cao, để nó tiếp tục chôn vùi dưới đất đi".
Quan điểm của Lý Phong và giáo sư Edek giống nhau.
Vì thế anh nhanh chóng ra tay, chôn vùi toàn bộ bảo tàng dưới đống sỏi đá.
Cùng chôn vùi dưới đất còn có đám người của Tần Vạn Hào và Mallory.
Lúc đoàn người Lý Phong đi ra khỏi mặt đất đến một đồng cỏ đầy nắng.
Đường đi vào bảo tàng Sấm vương đã bị anh phá hủy sạch.
Bảo tàng Sấm vương sẽ thật sự trở thành truyền thuyết.
Trên đường trở về, đoàn người Lý Phong lại có thêm mười mấy người.
Người dẫn đầu mười mấy người này là Tần Trọng.
Hắn đã bị thuộc hạ của Tần Vạn Hào đánh cho thừa sống thiếu chết.
Lúc Lý Phong trở về, tiện tay cứu bọn họ.
Lúc đó Tần Trọng và đàn em của mình vô cùng cảm động, đám người quỳ trước mặt Lý Phong.
"Đại ca, từ nay về sau cái mạng này của chúng tôi là của anh".
Hứa Hạo Nhiên hỏi Lý Phong: "Anh rể, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Lý Phong cười nhìn Hứa Hạo Nhiên: "Đã xem qua bộ phim 'Thiên Hạ Vô Tặc' chưa?"
Hứa Hạo Nhiên gật đầu: "Em xem rồi, là anh Hoa diễn".
Lúc này Lý Phong hơi ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm phía trên.
Giọng anh đều đều nói ra một câu làm cho cả thế giới sợ hãi, run rẩy.
"Anh muốn trên đời này không còn thế gia".
Hai ngày sau, ở thủ đô.
"Mẹ ơi, con về rồi".
Hứa Hạo Nhiên hô to, đẩy cửa phòng khách sạn ra.
Bọn họ đạng ở tạm khách sạn này.
Trước khi công trình ở làng Ngưu Gia xây xong, bọn họ sẽ ở tạm đây.
Hứa Hạo Nhiên vừa mở cửa vào thì phát hiện không khí trong phòng khách có vẻ lạ.
Có hai người lạ bên trong.
Bọn họ ăn mặc rất bình thường.
Hai người họ giống như hai cái gậy trúc đứng sừng sững trong phòng khách.
Lúc ba người Hứa Hạo Nhiên, Hứa Mộc Tình và Lý Phong bước vào, bọn họ hơi nghiêng đầu nhìn.
Trong đó có một người, vừa nhìn thấy Lý Phong trong mắt liền hiện lên sự sắc bén.
Trong tay một người cầm một cái hộp đàn hương.
Lý Phong nhìn thấy cái hộp, anh nhếch miệng cười khẩy.
Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương cùng bước đến trước mặt Lý Phong, Hứa Hiếu Dương nói nhỏ với anh.