Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

là chủ nhân của nó.



Giờ là lúc dắt chó đi dạo.



Có lẽ con chó này có thể mang đến cho gia tộc của bọn họ một thứ gì đó mới mẻ.



Sau khi Viên Lịch Hành được ông ta đồng ý, xe anh ta đã bám sát sau chiếc xe trắng của Lý Phong.



Núi Tướng Quân cách thủ đô ba tiếng đồng hồ lái xe.



Lúc đến núi Tướng Quân thì sắp là buổi trưa rồi.



Núi Tướng Quân này không có gì đặc biệt, giống như nông thôn vậy.



Lý Phong làm theo lời Vương Đại Khánh, dừng xe ở đầu làng.



Vương Đại Khánh nhìn liếc qua ánh mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu.



Sau đó híp mắt nói với Lý Phong: "Lúc này dương khí mạnh nhất, vừa hay để chúng ta vào núi Tướng Quân".






Lý Phong và Hứa Mộc Tình theo chân Vương Đại Khánh.



Vương Đại Khánh vừa đi vừa nói với Lý Phong.



"Dáng người cậu cao ráo, cơ thể rắn chắc".



"Cho dù vào trong núi có nguy hiểm cũng không sợ".



"Nhưng cô gái bên cạnh thì gầy quá, cậu phải để ý cô bé đấy".



Chương 614: Ngọn núi này rất kỳ quái



"Lát nữa tốt nhất là cậu nắm tay cô ấy, tôi sợ trên núi sẽ có gió độc".



"Nếu trúng gió độc, nhẹ nhất là cảm mạo phát sốt, còn không sẽ rất nguy hiểm".



Vương Đại Khánh vừa nói thế, Lý Phong bế bổng Hứa Mộc Tình lên theo kiểu công chúa, ôm chặt cô trong ngực.



Da mặt Lý Phong dày như tường thành.



Nhưng mặt Hứa Mộc Tình đỏ đến tận mang tai rồi.



Cả người cô rúc trong ngực Lý Phong, hai bên má dán sát vào ngực anh.



Nhìn từ xa, núi Tướng Quân như một thỏi vàng.



Hai phía đông tây của núi nhô cao, ở giữa lại hơi trũng xuống.



Vương Đại Khánh dẫn theo hai người, bước nhanh dọc theo đường núi ngoằn ngoèo.



Vương Đại Khánh đi rất nhanh, ông ấy có vẻ rất sốt ruột, luôn miệng nói phải về làng trước khi trời tối.



Thực ra Vương Đại Khánh không mấy ấn tượng với cái bình trong tay Lý Phong.



Dù sao cũng là chuyện của mười mấy năm trước rồi.



Ông ấy chỉ biết những thứ mình bán đều là từ núi Tướng Quân mà ra.



Mỗi lần chỉ cần mưa lớn, sẽ có một số đồ vật theo dòng suối trôi từ trong núi ra.



Bình thường Vương Đại Khánh chỉ cần cẩn thận tìm ở suối, kiểu gì cũng thấy mấy cái bình, lọ.



Nhưng mấy cái bình đó cũng không đáng mấy tiền.



Cho nên mấy năm nay ông ấy không phất lên như người trong ngành.



Vương Đại Khánh vừa đi vừa nói với Lý Phong.



"Cậu nhóc này, lẽ ra cậu không nên dẫn vợ theo, cậu không biết chứ ngọn núi này ở chỗ chúng tôi rất kỳ lạ".



"Cho dù giữa trưa thì phụ nữ trong làng chúng tôi cũng không lên núi".



"Gió thổi trên núi rất có hại đối với phụ nữ".



"Tôi nhớ lúc trước cũng có một đám người lên núi đào bảo vật".



"Trong nhóm bọn họ có hai người phụ nữ".



"Hai người đó còn to khỏe hơn vợ cậu nhiều".



"Nhưng bọn họ vừa vào trong núi thì gặp gió độc".



"Hai người bọn họ lúc đến thì hăng hái lắm".



"Nhưng lúc về, một người thì nằm trên cáng, một người được cõng trên lưng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy".



Đáng sợ lắm.



Lý Phong nghĩ rồi nói: "Các ông ở đây thường có rất nhiều người đến đào bảo vật à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK