Diệp Huyên nhìn thoáng qua cái đầu, sau đó tiếp tục đi.
Nhưng vào lúc này, cái đầu kia hơi nâng lên, sau đó nhìn qua chỗ Diệp Huyên đứng!
Diệp Huyên cứng đờ người, hắn nhìn về phía đầu kia, cái đầu kia đang nhìn hắn, khóe miệng hơi hơi nhấc lên, cười âm hiểm.
Diệp Huyên trầm lặng.
Mẹ nó!
Người này có thể nhìn thấy mình?
Cái quỷ gì?
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào!”
Diệp Huyên gật đầu. Nhưng hắn biết, bây giờ hắn chạy chỉ có đường chết.
Diệp Huyên rất bình tĩnh, bản thân hắn sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp qua?
Diệp Huyên nhìn về phía cái đầu kia, khóe miệng hơi nhếch lên, cười rất ung dung.
Cái đầu kia hơi ngẩn người, người này trấn tĩnh như vậy?
Diệp Huyên cứ vậy đi đến trước cái đầu kia, hắn nhìn đánh giá cái đầu, không nói gì, rất bình tĩnh, cũng rất ung dung.
Lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Ngươi đang cố giả vờ trấn tĩnh!”
Diệp Huyên đột nhiên lấy bội kiếm của người đàn ông áo xanh ra, hắn đưa thanh kiếm đến trước mắt cái đầu kia.
Cái đầu kia nhìn thấy thanh kiếm, đồng tử chợt co rụt lại, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyên, trong mắt lộ vẻ khó có thể tin: “Kiếm này...”
Diệp Huyên cười mà không nói.
Cái đầu nhìn Diệp Huyên: “Ngươi... người Phá Đạo?”
Diệp Huyên gật đầu.
Cái đầu kia nhíu mày: “Nhưng ta có thể cảm nhận thấy ngươi không phải rất mạnh, ngươi...”
Diệp Huyên nhíu mày, cái đầu kia giật mí mắt, theo bản năng không dám nói tiếp.
Người Phá Đạo!
Người như thế, vô cùng vô cùng đáng sợ.
Diệp Huyên nhìn đánh giá cái đầu: “Vì sao ngươi lại bị nhốt ở đây?”
Cái đầu kia trầm giọng nói: “Hoàng Tuyền thánh thủy!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Ngươi đã thất bại?”
Cái đầu kia nhìn thoáng qua Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía xa, cười nói: “Thật không dám giấu diếm, bản tôn lần này đến cũng là vì Hoàng Tuyền thánh thủy.” Cái đầu kia đột nhiên nói: “Ngươi thật sự là người Phá Đạo sao?”
Diệp Huyên nhìn về phía cái đầu, nhíu mày: “Ngươi là muốn nếm thử xem kiếm của bản tôn có sắc bén không?”