Diệp Huyên mỉm cười: “Là cô nương!"
Cô gái cười: “Diệp công tử còn nhớ ta?"
Advertisement
Diệp Huyên gật đầu: “Dĩ nhiên! Dáng múa của cô nương, đời này hiếm có”.
Cô gái: “Diệp công tử thấy đẹp sao?"
Advertisement
Diệp Huyên: “Rất đẹp...”
Sau đó đổi chủ đề: “Cô nương đến đây hẳn không phải để thảo luận về dáng múa chứ?"
Cô gái nháy mắt đầy tinh nghịch: “Nếu ta nói đúng vậy thì sao?"
Diệp Huyên nghiêm mặt: “Ta là người đàng hoàng, cô nương đừng trêu cợt”.
Cô gái thoáng ngẩn ra rồi duyên dáng cười: “Diệp công tử đúng là người thú vị”.
Diệp Huyên đưa tay: “Mời ngồi”.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Diệp Huyên hỏi: “Cô nương xưng hô thế nào?"
Cô gái suy nghĩ một hồi, đáp: “Bắc Ngạn”.
Bắc Ngạn.
Diệp Huyên mỉm cười: “Bắc Ngạn cô nương hôm nay đến đây là để...”
Bắc Ngạn: “Muốn làm quen với Diệp công tử thôi”.
Diệp Huyên: “Làm quen với ta?"
Bắc Ngạn gật đầu.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Ta có gì hay ho đâu mà quen."
Bắc Ngạn khẽ cười: “Có thể dùng Bộ Luật Thần Đạo làm quà tặng, Diệp công tử hào phóng hơn người”.
Diệp Huyên: “Bắc Ngạn cô nương đến đây vì nó?"
Bắc Ngạn nhìn hắn: “Trong tay Diệp công tử hẳn vẫn còn, ta có thể xem không?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Xin lỗi, Bộ Luật Thần Đạo trước mắt chỉ cho học viên của thư viện xem”.
Bắc Ngạn nói ngay tắp lự: “Ta sẵn sàng gia nhập!"
Diệp Huyên lại cười: “Không được”.
Bắc Ngạn nhíu mày: “Vì sao?"
Diệp Huyên: “Vì cô quá bí ẩn”.
Bí ẩn.
Cảnh giới của Bắc Ngạn hiện nay là Luân Hồi Hành Giả Cảnh, nhưng chỉ là giả mà thôi, chứ thật ra nàng ta phải là Tri Huyền Cảnh, đã vậy còn không như bình thường.
Sở dĩ hắn biết được là nhờ có bút Đại đạo.