Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với Dị vực này, đương nhiên hắn sẽ không đấu chính diện với người ta!

Bây giờ sử dụng khí hỗn độn để che giấu, trừ khi là cao thủ hàng đầu, nếu không sẽ không thể nào phát hiện ra hắn! Hơn nữa rõ ràng Vị Ương Thiên là đi gây chuyện với những cao thủ Dị vực kia, bây giờ là thời điểm tốt nhất với hắn.

Diệp Huyên nhanh chóng đuổi theo hướng Vị Ương Thiên rời đi.

Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đi tới trước một tòa thành cổ, trên không tòa thành cổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ vang, đất trời cũng chấn động theo!

Cảm nhận được điều này, khóe mắt Diệp Huyên giật một cái, không cần phải nói, chắc chắn là Vị Ương Thiên đang giao thủ với cao thủ Dị vực.

Diệp Huyên không rảnh để tâm, hắn lặng lẽ lẻn vào trong thành, nhanh chóng đi tới đại điện lớn nhất trong tòa thành, bên trên cung điện có ba chữ màu đen: Linh Dị Cung!

Diệp Huyên lặng lẽ lẻn vào bên trong, hắn cũng không cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ nào, rõ ràng cao thủ Dị vực đã bị Vị Ương Thiên giữ chân rồi.

Hắn vội vã đi vào trong đại điện, sau đó bắt đầu vơ vét…

Khoảng một khắc sau, Diệp Huyên ra khỏi đại điện, hắn đang muốn rời đi, Đế Khuyển đột nhiên cất lời: “Đi qua bên phải!”

Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?”

Đế Khuyển đáp: “Bên kia có yêu thú”.

Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hỏi, sau đó đi sang bên phải.

Hắn biết Đế Khuyển nuốt chửng những yêu thú này chắc hẳn có thể hồi phục thương tích, bây giờ thương tích của Đế Khuyển vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Diệp Huyên nhanh chóng đi tới trước một tế đàn, tế đàn này giống hệt với cái hắn bị nhốt lúc trước, bên trên những cột lớn có vẽ lên vô số yêu thú.

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Đế Khuyển huynh, chúng nó vẫn chưa được thả ra mà!”

Đế Khuyển mắng: “Ngu ngốc, ta không biết đi vào à?”

Dứt lời, một tia sáng đen bay ra từ trước ngực Diệp Huyên, nhanh chóng chui vào trong cây trụ, một lát sau, cây trụ kia không ngừng rung lên.

Diệp Huyên quay đầu nhìn về cuối chân trời xa xa, bây giờ hắn chỉ hy vọng Vị Ương Thiên có thể kéo dài lâu hơn, nếu không rất có thể cao thủ Dị vực sẽ phát hiện tình huống bên này, khi đó, hắn và Đế Khuyển đều chạy không thoát!

Đúng lúc này, Đế Khuyển chạy ra, Diệp Huyên thấy hình thể của nó lớn hơn một chút!

Diệp Huyên đang muốn nói chuyện thì nó đã xông vào trong một cây trụ khác.

Diệp Huyên đen mặt lại, cái tên này ăn đến nghiện rồi à!

Lúc này, chân trời phía xa đột nhiên rung động kịch liệt, Diệp Huyên vội vã quay đầu nhìn lại.

Trong hư không, tay phải Vị Ương Thiên cầm một cái đầu máu chảy đầm đìa, một ông lão áo xám đứng trước mặt nàng ta, bốn con cự long màu đen bay quay người ông ta.

Ông lão nhìn Vị Ương Thiên, trong mắt ngoài sự lạnh lẽo còn có chút kiêng dè!

Ông ta nói: “Cung chủ Vị Ương, chúng ta chỉ cần Diệp Huyên kia thôi, ngươi cần gì phải vì hắn…” Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

Vị Ương Thiên đột nhiên vung tay lên, sắc mặt ông lão thay đổi, giơ hai tay đánh về phía trước, bốn con cự long quanh người ông ta lập tức quát lên!

Ầm ầm ầm ầm!

Không gian xung quanh không ngừng rung động, đáng sợ như muốn sập xuống vậy!

Một lát sau, chân trời yên tĩnh trở lại, mà ông lão áo xám đã lùi xa mấy trăm trượng.

Ông lão áo xám nhìn chằm chằm Vị Ương Thiên: “Cung chủ Vị Ương, cao thủ Ma Kha tộc đã ra tay với Táng Thiên trường thành rồi, nếu ngươi không quay về, thực lực bản thể của ngươi cũng không đạt đến đỉnh cao, ngươi thật sự muốn lãng phí thời gian với lão phu ở đây à?”

Vị Ương Thiên chậm rãi siết chặt tay phải, không nói gì.

Ông lão áo xám lại nói: “Cung chủ Vị Ương, nếu bản thể của ngươi ở đây, lão phu thật sự đánh không lại ngươi, nhưng ngươi chỉ là một phân thân, nếu muốn giết lão phu e rằng cũng không phải chuyện dễ dàng! Còn Táng Thiên trường thành, nếu họa sư của tinh vực Vị Ương các người không ra tay, ai có thể ngăn cản vị kia của Ma Kha tộc chứ?”

Vị Ương Thiên đột nhiên vung tay phải lên, không gian phía xa chấn động một trận, ông lão áo xám lại liên tục lùi xa chừng nghìn trượng!

Mà Vị Ương Thiên không tiếp tục ra tay nữa, nàng ta xoay người biến mất ở chân trời xa xa.

Lúc Vị Ương Thiên rời đi, nàng ta lạnh lùng nhìn sang bên phải! Sau khi nàng ta hoàn toàn biến mất, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên từ bên phải: “Quá ghê gớm!”

Sau giọng nói này, không gian đột nhiên nứt ra, một người đàn ông trên người phát ra ngọn lửa màu đen xuất hiện.

Ông lão áo xám đi tới trước mặt hắn ta, người đó nhẹ giọng hỏi: “Đây là Cung chủ Vị Ương Cung kia sao?”

Ông lão áo xám gật đầu: “Phải!”

Người đàn ông cảm thán: “Đúng là rất mạnh!”

Ông lão áo xám hỏi: “Khi nào ra tay?”

Người đàn ông lắc đầu: “Chúng ta đã thông báo với Linh Hư Tinh Cung rồi, chờ đợi câu trả lời của bọn họ”.

Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn về cuối chân trời xa xa: “Người của chúng ta cũng đã đến Linh Hư Tinh Cung”.



Ở một nơi xa xôi trong tinh không, trong một đại điện tinh cung, Cung chủ Linh Hư Tinh Cung nhìn chằm chằm người đàn ông áo bào đen trước mặt: “Diệp Huyên? Chắc chứ?”

Người đàn ông áo bào đen gật đầu: “Chính là người đó! Trên người người đó có bảo vật kia”.

Cung chủ Linh Hư Tinh Cung tựa vào ghế, một lát sau, lão ta nhẹ giọng nói: “Đừng đùa… Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK