Tả Thanh cười khẽ: “Chỉ thế đã đủ rồi”.
Người đàn ông gật nhẹ đầu: “Cũng phải”.
Nói xong, hắn ta nhìn Diệp Huyên bên dưới, nhẹ giọng nói: “Thật ra ta càng muốn biết thực lực của cô gái được gọi là vô địch cùng cảnh giới năm đó hơn”.
Nghe vậy, sắc mặt Thiên Sát ở bên cạnh lập tức thay đổi.
Người đàn ông nói: “Thiên Sát, năm đó ta, Tả Thanh và A Phượng đều đang tu luyện ở bên ngoài, chỉ có ngươi từng tiếp xúc với nàng ta, nàng ta là người thế nào?”
Thiên Sát im lặng một lát, sau đó nói: “Là một người khiến người ta thấy sợ hãi!”
Người đàn ông cười khẽ: “Vậy thì đúng là hơi đáng tiếc”.
Thiên Sát lắc đầu, không nói gì.
Chẳng mấy chốc, bên dưới vang lên tiếng nổ, Diệp Huyên và người đàn ông cầm trường thương chiến đấu đến mức khí thế hừng hực. Nhìn từ tình hình cuộc chiến, hai người đang không phân cao thấp.
Ầm!
Lúc này, Diệp Huyên và người đàn ông đột nhiên tách nhau ra!
Sau khi dừng lại, người đàn ông cầm trường thương nhìn Diệp Huyên cách đó không xa, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo: “Ngươi đang lấy ta để luyện tập!”
Diệp Huyên nói: “Ngươi không để ý chứ?”
Gã nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ta rất để ý!”
Dứt lời, trường thương trong tay gã không ngừng rung lên, như muốn ra tuyệt chiêu nào đó, đúng lúc này, một tia kiếm quang nhỏ bé đến mức không thể nhận ra chợt lóe lên!
Thấy thế, người đàn ông cầm trường thương chợt thay đổi sắc mặt, gã vội vã dừng lại, sau đó giơ trường thương về phía trước để chặn!
Ầm!
Người đàn ông liên tục lùi về phía sau, lùi tận mười mấy trượng, gã còn chưa dừng lại thì Diệp Huyên đã xuất hiện ở trước mặt. Diệp Huyên đột nhiên rút kiếm ra, người đàn ông cầm trường thương thay đổi sắc mặt muốn phản kích, nhưng vào lúc này, một tia kiếm quang lặng lẽ xuyên thủng qua giữa lông mày gã.
Phập!
Cơ thể người đàn ông cứng đờ, mà lúc này, gã mới phát hiện thanh kiếm của Diệp Huyên vẫn chưa rút ra.
Lúc này hắn mới hiểu rút kiếm là giả, phi kiếm mới là thật!
Diệp Huyên lấy nhẫn chứa đồ trên ngón tay người đàn ông, sau đó ngẩng đầu nhìn lên: “Còn ai nữa không?”
Người đàn ông ở bên cạnh Tả Thanh trên đỉnh núi cười nói: “Thú vị đấy!”
Tả Thanh trầm giọng nói: “Kiếm của hắn nhanh hơn lúc trước rồi!”
Cô gái tên A Phượng ở phía sau hai người chợt cất lời: “Để ta!”
Nói xong, ả ta muốn đi xuống, nhưng lại bị người đàn ông ngăn cản.
A Phượng nhìn người đàn ông: “Mạc Tà, ta không thích người của tinh vực Vị Ương phách lối như thế trước mặt chúng ta”.
Mạc Tà nhẹ nhàng ra lệnh: “Lùi xuống!”
Cô gái tên A Phương hừ lạnh, xoay người rời đi.
Tả Thanh cười lắc đầu: “Cái tính này!”
Mạc Tà nhìn về phía đỉnh núi ở đối diện, người đàn ông áo bào đen và cô gái phía sau hắn ta vẫn không động đậy.
Mạc Tà nói: “Nam Ly huynh, nếu huynh không ra tay thì Ma Kha tộc ta sẽ ra tay đấy, bảo vật trên người hắn cũng sẽ thuộc về Ma Kha tộc ta!”
Người đàn ông áo bào đen ở đối diện nhìn về phía Mạc Tà, không nói gì, một lát sau, hắn ta đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, lúc xuất hiện lần nữa đã ở ngay trước mặt Diệp Huyên.
Nhìn thấy người đàn ông áo bào đen, Diệp Huyên thầm rùng mình, bắt đầu lặng lẽ đề phòng.
Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Để ta xem thử thanh kiếm của ngươi có thể nhanh bao nhiêu!”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên biến mất.
Xoẹt!
Trong không gian vang lên tiếng xé rách.
Thân thể xé rách không gian!
Không gian trước mặt Diệp Huyên dần nứt ra, cực kỳ đáng sợ!
Cao thủ!
Cao thủ vừa ra tay đã thấy khác rồi!
Đối mặt với người đàn ông áo bào đen này, Diệp Huyên không dám sơ suất một chút nào, hắn giẫm chân phải một cái, người biến thành một tia kiếm quang bắn mạnh ra.
Ầm!
Một tiếng nổ vang rung trời xuất hiện.
Một bóng người bay ngược ra ngoài!
Người đó chính là Diệp Huyên!
Diệp Huyên lập tức lùi xa trăm trượng, mà hắn còn chưa dừng lại, người đàn ông áo bào đen đã xuất hiện một lần nữa, Diệp Huyên đâm kiếm ra, hắn ta không hề tránh né, mặc cho chiêu kiếm này của Diệp Huyên chém lên đầu mình.
Ầm!
Thanh kiếm rung lên dữ dội, nhưng người đàn ông áo bào đen vẫn không sao, chẳng những thế, nắm đấm của hắn ta còn đánh trúng bụng Diệp Huyên.
Bịch!
Diệp Huyên lập tức bay ra ngoài!
Bên dưới, người đàn ông áo bào đen siết chặt tay phải, đánh về phía Diệp Huyên từ xa: “Phá vỡ không gian!”
Một quyền đánh ra!
Không gian xung quanh Diệp Huyên lập tức nứt toác.
Ầm!
Diệp Huyên bị chấn động bay xa cả trăm trượng!
Hắn vừa rơi xuống đất, người đàn ông áo bào đen phía xa đã nhảy lên cao trăm trượng, trên không trung, hắn ta đột nhiên mở tay phải ra, không gian vạn trượng xung quanh lập tức rung động kịch liệt.
Trên không trung, người đàn ông áo bào đen từ từ nhắm mắt lại, sau một thoáng yên lặng, hắn ta đột nhiên đánh một chưởng xuống.
Ầm!
Trời đất rung động, không gian vạn trượng xung quanh lập tức rạn nứt thành hình mạng nhện!
Cùng lúc đó, một sức mạnh rơi xuống từ trong không trung, nhắm thẳng vào Diệp Huyên!
Lực lượng mạnh mẽ như muốn hủy thiên diệt địa!
Bên dưới, Diệp Huyên hít sâu một hơi, hắn cầm kiếm bằng hai tay, một giây sau, hắn rút kiếm chém lên trên một nhát.
Vào khoảnh khắc đó, linh hồn của hắn đột nhiên rời khỏi cơ thể, linh hồn cũng chém ra một chiêu kiếm…
Một cảnh vô cùng kỳ lạ!
Vì lúc này, thân thể và linh hồn của Diệp Huyên đều đang ra kiếm!
Thấy thế, đám người Mạc Tà trên đỉnh núi lập tức nhíu mày.