Diệp Huyên cười nói: "Nói thử xem!"
Khương Mộc Phong nói: "Khương Tộc ta sẽ cho cậu mượn kiếm, nhưng để báo đáp lại, cậu phải cho ta xem bảo vật Ngũ Duy kia! Thế nào?"
Diệp Huyên nhìn Khương Mộc Phong: "Chỉ xem thôi?"
Khương Mộc Phong gật đầu: "Chỉ xem thôi!"
Diệp Huyên cười nói: "Vậy thì có gì mà không thể chứ?"
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Vừa dứt lời, hắn xòe lòng bàn tay ra, tháp Giới Ngục xuất hiện trong tay hắn.
Thấy tháp Giới Ngục, vẻ mặt Khương Mộc Phong lập tức trở nên ngưng trọng, thấy ông ta đưa tay ra thì Diệp Huyên bỗng cười nói: "Kiếm đâu?"
Khương Mộc Phong nhìn về phía Diệp Huyên: "Sao, cậu sợ ta nuốt lời?"
Diệp Huyên cười đáp: "Lấy kiếm ra đi!"
Khương Mộc Phong liếc mắt nhìn Diệp Huyên, sau đó ông ta xòe tay ra, một chiếc hộp màu đen xuất hiện trong tay ông ta.
Diệp Huyên nhìn chiếc hộp đen kia, Khương Mộc Phong búng tay một cái, nắp hộp mở ra, trong hộp có một thanh kiếm.
Chính là thanh kiếm cô gái áo bào trắng muốn hắn đi tìm kia!
Diệp Huyên thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía Khương Mộc Phong, hắn hất tay, tháp Giới Ngục lập tức bay đến tay Khương Mộc Phong.
Khương Mộc Phong nhìn tháp Giới Ngục trong tay, trong mắt ánh lên một tia sáng rực: "Bảo vật Ngũ Duy..."
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: "Nghe đồn vật này có thể giúp chúng ta vào vũ trụ Ngũ Duy trong truyền thuyết, thật không?"
Diệp Huyên chìa tay ra: "Kiếm!"
Hộp kiếm trong tay Khương Mộc Phong bỗng biến mất, ông ta khẽ mỉm cười: "Kiếm gì?"
Diệp Huyên híp mắt lại: "Sao nào, muốn quỵt?"
Khương Mộc Phong cười nói: "Diệp Huyên, ngươi giết tộc nhân của ta, chuyện này ta còn chưa tính sổ! Nhưng nể mặt bảo vật Ngũ Duy này, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ!"
Diệp Huyên đột nhiên nở nụ cười: "Muốn cướp đồ của ta?"
Khương Mộc Phong nhìn Diệp Huyên: "Bảo vật này là do ngươi cho ta!"
...