Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 378: Nhanh lên đó chiếm lấy, đó là của chúng ta Trong thời gian hai ngày sau đó, Diệp Huyên không gặp bất kỳ ngăn cản nào cả, hành trình thuận lợi vô cùng. Nhờ vậy, hắn vượt qua thêm ba tòa thành nữa, càng ngày càng tới gần Đế Đô Đại Vân. Chỉ là thuyền bay của học viện Thương Mộc và Thế giới ngầm cũng đã tiến vào lãnh thổ Khương Quốc. Bên ngoài Đế Đô Khương Quốc, ba chiếc thuyền bay chậm rãi hạ xuống. Rất nhanh sau đó, chừng trăm người từ trong thuyền bay đi xuống, trong đó có hơn ba mươi người áo đen, những người áo đen này vừa xuống thuyền, đang định ẩn thân thì… Bất ngờ có hơn ba mươi mũi tên không biết từ đâu bắn thẳng tới! Khi thấy cảnh tượng này, sắc mặt đám học viên học viện Thương Mộc và người áo đen kia lập tức thay đổi, vội vàng lùi về sau, thế nhưng vẫn đã quá muộn, mười mấy người bị tên bắn xuyên qua ngực, ngã lăn ra đất. Cùng lúc đó, bảy mươi tên kỵ binh bất ngờ từ trong thành xông ra ngoài! Khi nhìn thấy bảy mươi người này, sắc mặt đám học viên học viện Thương Mộc lập tức thay đổi! Kỵ binh Hắc Diễm! Bởi vì bảy mươi người này quá giống với kỵ binh Hắc Diễm trong đồn đại! Giống hệt nhau! Kỵ binh Hắc Diễm? Học viên của học viện Thương Mộc và sát thủ Thế giới ngầm đều ngẩn ra. Mà hiện giờ bảy mươi kỵ binh đó đã ngày càng gần với bọn chúng, khí thế tấn công của những kỵ binh kia như muốn hủy diệt đất trời! Trong số những học viên học viện Thương Mộc, có người lấy lại bình tĩnh, gầm lớn: “Nghênh địch!” Nghênh địch! Vừa dứt lời thì bảy mươi tên kỵ binh đã xông tới. Từng tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng trong không gian. Ở trên tường thành còn có mấy chục nghìn binh sĩ đang bày trận, sẵn sàng nghênh đón quân địch. Hiện giờ địa vị của học viện Thương Lan ở Khương Quốc rất cao, được vô số người kính trọng, bọn họ không cho phép bất kỳ ai động tới học viện Thương Lan! Trên tường thành, Lục Cửu Ca ngồi trên xe lăn, bên cạnh nàng ta là Mặc Nguyên và Phong Lam, mấy người đang quan sát chiến trường bên dưới. Lúc này, đám học viên tinh anh của học viện Thương Mộc đã chết quá nửa… Nghiền nát! Bảy mươi người kia nghiền nát hoàn toàn học viên của học viện Thương Mộc. Trên tường thành, Mặc Nguyên mỉm cười: “Hiệu quả của Đạo Binh rất tốt!” Lục Cửu Ca cười nói: “Phải bỏ vô số kim tệ đó…” Nói tới đây, dường như nàng ta nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chiếc thuyền bay trên không trung, ở đó có một ông lão đang lơ lửng. Người này chính là trưởng lão cầm đầu hành động này của học viện Thương Mộc. Khi nhìn trận chiến bên dưới, hai tay ông ta nắm chặt lại, sắc mặt khó coi vô cùng. Ông ta không ngờ rằng học viện Thương Lan có kỵ binh Hắc Diễm! Đây đương nhiên không phải là kỵ binh Hắc Diễm của Đế Quốc Đại Vân, hiển nhiên là trước kia học viện Thương Lan lấy được số trang bị kỵ binh, sau đó thành lập một đội kỵ binh mới. Lực chiến của đội kỵ binh này quá mức kinh khủng! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì những học viên của học viện Thương Mộc ở bên dưới sẽ chết sạch! Vừa nghĩ tới đây, tay phải ông lão khẽ nhích lên, đang định ra tay thì có một ông lão áo đen bất ngờ xuất hiện ở trước mặt ông ta. Ngũ lâu chủ của Túy Tiên Lâu! Ngũ lâu chủ nhìn ông lão, không nói gì cả, chỉ nhìn như vậy thôi nhưng ông ta đã khóa chặt đối phương lại. Ông lão nhìn về phía Ngũ lâu chủ: “Túy Tiên Lâu các ngươi định…” Ngũ lâu chủ khoát tay áo: “Đừng có nhiều lời, nếu như ngươi ra tay thì hôm nay hãy nằm lại đây đi!” Nghe vậy, sắc mặt ông ta lập tức trở nên khó coi. Mà lúc này, toàn bộ học viên học viện Thương Mộc ở bên dưới đã bị tiêu diệt! Đám sát thủ Thế giới ngầm đều đã chạy trốn, bởi vì bọn chúng không có cách nào để ra tay. Sức phòng ngự của bộ áo giáp bảy mươi người này đang mặc quá kinh khủng rồi! Lúc này, một đội Đạo Binh của học viện Thương Lan đột nhiên cởi mũ giáp xuống, gương mặt thanh tú của một cô gái lộ ra. Kiếm Sở Sở! Nhìn những thi thể ở quanh đó, Kiếm Sở Sở hưng phấn nói: “Quét dọn chiến trường!” Nói xong, tay nàng ta cầm kiếm ô chỉ thẳng vào ba chiếc thuyền bay ở xa xa: “Nhanh lên đó chiếm lấy, đó là của chúng ta…” Mọi người: Đại Vân Cảnh. Ngày hôm nay, Diệp Huyên lại đi tới bên dưới một tòa thành, khi hắn định vào thành thì có một thanh niên ngăn cản trước mặt hắn. Thanh niên cầm một thanh trường thương trong tay, nhìn bề ngoài thì ước chừng hai mươi tuổi. Thanh niên đó nhìn Diệp Huyên, trong ánh mắt có phần hưng phấn. Bởi vì chỉ cần hắn ta ngăn cản được Diệp Huyên một canh giờ thì sẽ nhận được trăm triệu kim tệ! Một canh giờ một trăm triệu kim tệ! Quá ngon ăn rồi! Khi thanh niên này định nói gì thì Diệp Huyên bất ngờ biến mất khỏi đó, sắc mặt thanh niên đó lập tức thay đổi, trường thương trong tay vừa định vung lên thì một thanh kiếm đã chỉ thẳng vào giữa trán hắn ta. Thân thể tên thanh niên đó cứng đờ! Diệp Huyên cầm kiếm ấn nhẹ tới trước: “Muốn nói gì à?” Thanh niên nhìn Diệp Huyên hồi lâu, cuối cùng bàn tay phải đang nắm chặt trường thương buông lỏng, hắn ta nói: “Ta chỉ đi ngang qua nơi này mà thôi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK