Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không nuốt lời.” Tống Vy lắc đầu: “Em nói được làm được, thật !”



Sợ anh không tin, cô còn giơ ba ngón tay lên, làm tư thế thề.



Đường Hạo Tuấn ấn tay của cô lại: “Anh tin em.”



Tống Vy mỉm cười dựa vào trong lòng của anh: “Em biết chồng sẽ tin em.”



Advertisement



“Được rồi.” Đường Hạo Tuấn vuốt mái tóc mềm mại của cô: “Em ngồi đây trước, anh lên tầng thay quần áo, ban ngày vào một nhà kho với người khác, kiểm tra trang bị, trên người có rất nhiều bụi, anh đi tắm rồi xuống.”



“Đi đi.” Tống Vy xua tay, ý bảo anh mau đi đi.



Đường Hạo Tuấn đứng dậy, vòng qua sô pha, đi về phía cầu thang, đi lên tầng.






Vừa đi tới tầng 2, Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng bước chân.



Anh ngước mắt nhìn sang, nhìn thấy Kiều Phàm mặc đồ trắng, đeo mắt kính gọng bạc đang đi về phía bên này.



Đường Hạo Tuấn dừng bước chân, không có tiếp tục đi lên tầng, đứng tại chỗ nhìn Kiều Phàm.



Kiều Phàm cũng nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, bước chân khựng lại, rõ ràng cũng không ngờ lại trùng hợp gặp Đường Hạo Tuấn ở đây như vậy.



Nhưng rất nhanh, Kiều Phàm đã khôi phục sự điềm tĩnh, tiếp tục đi tới, cho tới khi đi tới trước mặt Đường Hạo Tuấn, cách Đường Hạo Tuấn khoảng hai bước chân, lúc này mới triệt để dừng lại.



“Sếp Đường, lâu rồi không gặp.” Kiều Phàm mỉm cười với Đường Hạo Tuấn, chìa tay ra.



Nụ cười này, dường như quay lại lúc anh ta mới về nước, một Kiều Phàm dịu dàng.



Nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn mang vẻ mặt không cảm xúc, cụp mắt liếc nhìn tay của anh ta, căn bản không có ý định bắt tay với anh ta.



Đường Hạo Tuấn nheo mắt



tay vào trong túi: “Sếp Đường hình



không đại biểu, tôi nhất



cười: “Sếp Đường nói như vậy, cũng không sợ đắc tội với người khác



anh thì anh muốn đi ư?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Nếu anh muốn đi, vậy thì mời tự nhiên, tôi không níu kéo, tôi có thể mời bác



mày: “Lúc này, anh ta đoán chắc đang ở trong rừng sâu nào đó rồi, anh ta không phải đang làm bác



thể có bác sĩ khác, trên thế giới này, không thiếu bác



nhún vai: “Được rồi, tôi đã quên thân phận của sếp Đường, thân phận của anh quả thật khiến anh có thể mời được



anh muốn đi không?” Đường Hạo Tuấn nhìn



Phàm lại cười: “Đương nhiên sẽ không, tôi tới đây không phải là hoàn toàn giúp anh, điều quan trọng nhất là tôi tới giúp



anh nói anh là bạn của cô ấy, vậy anh trước kia đã đối xử với cô ấy như nào?” Đường



này, trước đây luôn miệng nói yêu Tống



yêu của anh ta thể hiện như thế, bắt cóc con của người mình yêu, dẫn



cuồng hơn, thậm chí đốt công xưởng của người mình yêu, hơn nữa thiết kế mình tai nạn, vì để khiến người mình yêu tới chăm sóc mình, kéo gần



như vậy, thật là



cho đối phương được toại nguyện, nhìn



Kiều Phàm lại không như vậy, tình yêu của anh ta rõ ràng là dồn người



phải thật sự yêu Tống Vy, nếu không thật sự



cụp mắt: “Tôi nói sao sếp Đường lại nhìn thấy tôi thì nổi giận như vậy,



tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.” Đôi mắt Đường Hạo Tuấn ẩn chứa sát ý nhìn anh ta, giọng nói lạnh tới mức giống như tới từ địa ngục băng giá, khiến người ta nghe mà cả



quả thật là lỗi của tôi, tôi cũng đã suy nghĩ lại rồi, cho nên lần này



vậy.” Đường Hạo Tuấn hừ lạnh một tiếng, sau đó đẩy mạnh



bước, nếu không phải anh ta kịp thời nắm lấy can lan



không thèm đ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK