Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Diệp Huyên nói vậy, Đế Khuyển sững người. Ngay sau đó, nó quay người, biến mất nhanh chóng nơi chân trời mờ mịt.

Ở nơi xa, đám người áo đen đều ngẩn người.

Chạy rồi?

Cứ vậy mà chạy à?

Thật ra, dù bọn họ có hai mươi bốn cao thủ Thánh Cảnh nhưng ban nãy, bọn họ đều vô cùng đề phòng, bởi họ sợ Diệp Huyên còn có lá bài tẩy.

Vì vậy tất cả đều đang đề phòng, chuẩn bị ứng phó với mọi tình huống.

Thế nhưng, bọn họ không ngờ rằng Diệp Huyên và Đế Khuyển lại trực tiếp chạy trốn thế này.

Trong khoảng thời gian vừa rồi, đám người này luôn âm thầm quan sát Diệp Huyên, hắn cũng không phải là người hèn nhát…

Thế mà lúc này, Diệp Huyên lại chạy thẳng đi như vậy.

Sau khoảng hai khắc im lặng thì người áo đen đột nhiên nói: “Đuổi theo!”

Vừa dứt lời, hai mươi bốn người lập tức biến mất.

Nơi cuối chân trời bao la, Diệp Huyên ngồi trên lưng Đế Khuyển, Đế Khuyển một đường chạy như điên.

Không thể không nói, khi Đế Khuyển dồn toàn lực tăng tốc thì tốc độ vô cùng kinh khủng, ít nhất thì cao thủ Thánh Cảnh bình thường chắc chắn sẽ không đuổi kịp.

Trong không trung.

“Diệp lừa đảo, chúng ta chạy như vậy có phải rất mất mặt không?”

“Ngươi có thể đánh được hai mươi Thánh Cảnh không? Nếu được thì chúng ta quay lại đánh khô bọn họ!”

“Dựa vào cái gì mà ta phải đánh hai mươi người?”

“Nếu không thì đánh mười chín người cũng được, ta đánh năm người!”

“Ngươi có chút mặt mũi một chút được không!”

“Đừng nói nữa, bọn họ đuổi kịp rồi! Chạy mau lên!”

“…”

Sau lưng Diệp Huyên và Đế Khuyển, hơn hai mươi cao thủ Thánh Cảnh ráo riết truy đuổi, thế nhưng tốc độ của họ và Đế Khuyển vẫn có chút chênh lệch, chỉ có thể miễn cưỡng bám theo, căn bản không thể đuổi kịp.

Mà bọn họ cũng không định bỏ qua, bởi vì một khi để Diệp Huyên đi vào Táng Thiên trường thành thì sẽ rất rắc rối.

Nơi đó vô cùng phức tạp!

Ngay cả bọn họ cũng không muốn đi vào nơi đó, vì vậy nhất định phải ngăn lại Diệp Huyên trước khi hắn đi vào Táng Thiên trường thành!

Mọi người bắt đầu dồn toàn lực tăng tốc!



Ở Vị Ương Thành.

Trong Vị Ương Cung, Cung chủ đang đứng phía trên cung điện Vị Ương Cung, nàng ta nhìn về nơi cuối chân trời, chẳng biết đang nghĩ gì.

Không biết qua bao lâu, Vị Ương Thiên vung tay phải, trên không trung xuất hiện một cung điện tinh không hư ảo, nàng ta đi vào, bên trong điện này có sáu cái ghế.

Chẳng mấy chốc, một ông lão cũng bước vào trong điện, ông lão mặc áo choàng dài trơn, dáng người gầy ốm nhưng thân thể lại thẳng tắp, hai hàng lông mày thật dài, dài đến dưới lồng ngực, dưới chân mang một đôi giày vải rất bình thường.

Sau khi ông lão đi vào trong điện thì khẽ gật đầu với Vị Ương Thiên, sau đó đi đến một bên ngồi xuống.

Vị Ương Thiên nói: “Thanh Nông huynh, vẫn đến sớm thế à!”

Ông lão tên Thanh Nông khẽ cười: “Ta không thích để người khác phải đợi mình!”

Nói xong, ông ta nhìn sang mấy ghế bên bên phải, có chút ngạc nhiên hỏi: “Cung chủ, có thêm người sao?”

Vị Ương Thiên gật đầu: “Môn chủ Quỷ Môn, Lý Trường Phong!”

Nghe vậy, Thanh Nông khẽ nói: “Thảo nào…”

Lúc này lại có thêm một người đi vào, đó là một cô gái, người này chính là Bách Lý Tiên.

Đạo nhân Thanh Nông gật đầu chào hỏi, Bách Lý Tiên cũng gật đầu đáp lại. Sau đó, nàng ta đến vị trí của mình ngồi xuống.

Qua một chập, lại có một người đàn ông đi vào, người này chính là Lý Trường Phong vừa mới đột phá không lâu. Lý Trường Phong đi vào thì ôm quyền chào hỏi ba người trong điện rồi cũng đi đến một bên ngồi xuống.

Trong điện vẫn còn hai ghế trống.

Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, vẫn không có ai đến.

Vẻ mặt Vị Ương Thiên không thay đổi, ngay sau đó nàng ta lại đột nhiên biến mất.

Thấy vậy, mấy người Thanh Nông với Bách Lý Tiên trong điện đều mang sắc mặt đều u ám.

Bọn họ biết là vị Cung chủ Vị Ương Cung này đã tức giận thật rồi.

Trong chốc lát, Vị Ương Thiên đã đến Thánh Địa, nàng ta vừa đến nơi thì đột nhiên một âm thanh vang lên: “Cung chủ Vị Ương…”

Chợt Vị Ương Thiên giẫm mạnh chân phải.

Ầm!

Toàn bộ Thánh Địa chấn động dữ dội, mặt đất bắt đầu nứt ra hàng loạt!

“Vị Ương Thiên!”

Một âm thanh vang lên từ nơi sâu thẳm trong Thánh Địa, và rồi một luồng khí mạnh mẽ bùng lên đánh thẳng về phía Vị Ương Thiên.

Trong không trung, Vị Ương Thiên giơ tay vỗ xuống.

Ầm!

Luồng khí đó đã bị đánh tan trong nháy mắt, đồng thời, một sức mạnh kinh khủng như núi lửa bùng nổ cũng quét thẳng xuống Thánh Địa phía dưới.

Đây là đang muốn phá huỷ Thánh Địa mà!

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện trước mặt Vị Ương Thiên, ông ta khẽ vung tay phải về phía trước, không gian xung quanh đột nhiên đọng lại, sức mạnh kinh khủng đó lại biến mất từ từ…

Vị Ương Thiên đột nhiên biến mất, vẻ mặt người đàn ông trung niên bỗng thay đổi, đánh mạnh một quyền.

Ầm!

Người đàn ông trung niên lùi lại mấy mét, mà đại điện Thánh Cung của Thánh Địa sau lưng hắn ta đã bị phá nát!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt người đàn ông trung lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Ở phía xa, Vị Ương Thiên lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông trung niên: “Mục Tu Nhiên, ta biết ngươi đã đột phá, ngươi muốn thử không? Nếu ngươi thua, ta sẽ giết sạch người bên Thánh Địa của ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK