Khi đôi đồng tử máu này xuất hiện, Diệp Huyên phát hiện sát niệm kia bắt đầu chiếm đoạt thần trí của mình.
Diệp Huyên cắn chặt răng, lúc này, hắn không lùi bước nữa mà đối mặt trực diện với sát niệm này!
Càng lùi bước thì càng sợ hãi!
Diệp Huyên bắt đầu tiếp nhận nó, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn giữ cho tâm thần của mình tỉnh táo.
Giữ lại chút tỉnh táo, giữ lại bản tâm!
Đây là việc bây giờ hắn phải làm!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sát khí quanh người Diệp Huyên ngày càng mạnh, chẳng những thế, vẻ mặt hắn cũng ngày càng dữ tợn, tựa như một ma đầu vậy.
Tiểu Linh Nhi ở một bên nhìn Diệp Huyên, cảm thấy hơi sợ, cô bé ôm chặt lấy đại thần tầng hai bên cạnh, chỉ tay vào Diệp Huyên, không biết muốn thể hiện điều gì.
Đại thần tầng hai nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Cứ thế khoảng hai canh giờ sau, hơi thở trên người Diệp Huyên ngày càng mạnh mẽ, mạnh đến mức vượt qua cả Thánh Cảnh, nhưng lúc này, sát khí trên người hắn cũng mạnh đến đáng sợ!
Tiểu Linh Nhi nhìn về phía đại thần tầng hai, đại thần tầng hai nhẹ giọng nói: “Chịu đựng được thì sẽ như tái sinh, không chịu đựng được… Vậy cũng không thể trách người khác, đây là con đường mà hắn lựa chọn!”
Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Huyên.
Cứ thế, thời gian từng chút trôi qua, hơi thở trên người Diệp Huyên vẫn đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, nhưng đồng thời, sát khí kia cũng ngày càng mạnh.
Đây không phải sát khí của Diệp Huyên, mà là sát khí của đồng tử Ma Kha, vì vậy, sát khí này không bị Diệp Huyên khống chế, ngược lại, Diệp Huyên còn bị sát khí này khống chế!
Bây giờ phải xem hắn và sát khí này cái nào mạnh hơn!
Đại thần tầng hai nhìn lên tầng thứ năm, sau đó lại nhìn về phía Diệp Huyên, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
Lại một canh giờ trôi qua.
Lúc này, thân thể Diệp Huyên bắt đầu rung động kịch liệt, chẳng khác nào bị động kinh cả.
Thấy cảnh này, đại thần tầng hai cau mày, lúc này, Diệp Huyên đột nhiên đứng lên đi về phía nàng ta và Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi vội chạy ra sau lưng đại thần tầng hai, cô bé giơ hai tay che mắt, hoàn toàn không dám nhìn Diệp Huyên.
Đại thần tầng hai nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên đi tới trước mặt nàng ta, hắn chĩa kiếm vào đại thần tầng hai, vẻ mặt đại thần tầng hai không chút cảm xúc.
Diệp Huyên đột nhiên đâm về phía trước một cái.
Đại thần tầng hai không hề tránh né, nhưng khi kiếm còn cách giữa chân mày của nàng ta khoảng nửa tấc thì dừng lại.
Diệp Huyên đột nhiên há miệng cười: “Đùa một chút thôi!”
Dứt lời, hắn cất kiếm đi!
Mà lúc này, đại thần tầng hai đột nhiên xông lên, ngay sau đó, Diệp Huyên lập tức cảm thấy bụng có cảm giác đau đớn, sau đó, hắn bị văng ra xa!
Đại thần tầng hai đi về phía Diệp Huyên: “Đùa á? Ta cũng vừa đùa đấy!”
Nói xong, nàng ta đột nhiên tăng tốc…
Bốp!
Diệp Huyên lại bay ra ngoài một lần nữa…
Một lát sau, Diệp Huyên ngồi tựa vào vách tường, kiếm Ma Kha ở ngay trước mặt hắn, còn đại thần tầng hai thì ở cách đó không xa.
Diệp Huyên cười khổ, mình đúng là tự tạo nghiệp mà!
Đại thần tầng hai đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Hàng phục được nó rồi à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Nhưng vẫn không ổn định lắm”.
Đại thần tầng hai nói: “Suy cho cùng lực lượng kia cũng không phải của ngươi, hiểu không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu! Ta sẽ không quá lệ thuộc vào nó!”
Nói xong, hắn nhìn về phía đại thần tầng hai: “Rốt cuộc tầng năm này có thái độ gì?”
Đại thần tầng hai im lặng.
Diệp Huyên hỏi: “Đừng nói là hắn nhất định muốn giết chết ta đấy?”
Đại thần tầng hai lắc đầu: “Hắn muốn cái tháp, bây giờ tháp này đang trong giai đoạn suy yếu nhất, cộng thêm việc cô gái váy trắng không có ở đây, vì thế, bây giờ là thời cơ tốt nhất để hắn cướp tháp. Mà hắn muốn tháp, cho nên ngươi nhất định phải chết”.
Diệp Huyên do dự một chút, sau đó hỏi: “Không có cách nào hóa địch thành bạn sao?”
Đại thần tầng hai hờ hững hỏi lại: “Hay là ngươi đi nói chuyện với hắn đi?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Đi cầu xin hắn đừng giết chết ta ư?”
Đại thần tầng hai im lặng.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Ta phải làm sao mới có thể thật sự nắm trong tay tháp này đây?”
Đại thần tầng hai nhìn Diệp Huyên: “Có lẽ vĩnh viễn cũng không thể!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Vì sao?”
Đại thần tầng hai nhìn xung quanh: “Tháp này… còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của ngươi gấp trăm lần, nghìn lần, thậm chí là vạn lần… Bây giờ nó vẫn còn đang ngủ say, không để lộ một mặt dữ tợn của mình”.
Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Giản Tự Tại từ bỏ cái tháp này, là vì nàng ta biết nàng ta không thể nào khống chế được nó”.
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó nói: “Vì sao lại chọn ta? Là vì ta ưu tú? Là vì ta không giống người khác? Là vì ta…”
Đại thần tầng hai đột nhiên đánh tới một quyền.
Bịch!
Diệp Huyên bay ra ngoài.
Đại thần tầng hai nhìn Diệp Huyên, lắc đầu: “Không chịu nổi!”