Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả nhà họ Độc Cô nhanh chóng chấn động vì chuyện này, chẳng mấy chốc, xung quanh phủ đệ của nhà họ Độc Cô xuất hiện rất nhiều cao thủ.

Trong một đại điện, Độc Cô Liên ngồi yên lặng, lúc này, ông ta và phụ thân Độc Cô Phong đều chỉ còn mỗi linh hồn.

Hai người ngồi trong đại điện!

Muốn đắp nặn thân thể không phải là một chuyện đơn giản, vì thế, bây giờ hai người còn chưa đắp nặn thân thể.

Ngoài hai người, trong điện còn có mấy ông lão.

Lúc này, sắc mặt bọn họ đều cực kỳ khó coi.

“Có người nhằm vào nhà họ Độc Cô ta!”

Lúc này, một ông lão nói với giọng điệu nặng nề: “Mà đến giờ, chúng ta vẫn chưa biết đối phương là ai”.

Độc Cô Phong đột nhiên trầm giọng nói: “Gần đây nhà họ Độc Cô ta không có kẻ thù nào cả, có phải Diệp Huyên kia không?”, ông lão bên dưới lắc đầu: “Không thể nào, dù thực lực của tên này không tệ, nhưng vẫn chưa mạnh đến mức này”.

Độc Cô Phong nhẹ giọng nói: “Không phải hắn thì là ai!”

Ông lão tiếp lời: “Cho dù là ai, bây giờ người này nhằm vào nhà họ Độc Cô ta, chúng ta phải tìm ra đối phương”.

Độc Cô Phong đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, một thị vệ đột nhiên chạy vào, mọi người nhìn thị vệ, gã hơi hoang mang nói: “Gia chủ, ngoài cửa lại có thêm mười mất cái xác, đa số trong đó đều là cao thủ Nguyên Cảnh! Tất cả đều mất mạng bằng một chiêu kiếm, thủ pháp gọn gàng nhanh chóng!”

“Là hắn!”

Đúng lúc này, Độc Cô Liên ở một bên đột nhiên nói: “Là hắn!”

Mọi người nhìn về phía Độc Cô Liên, ông ta cười khẩy: “Ta từng thấy thủ đoạn của tên súc sinh kia rồi, hắn rất hung ác. Hắn nói muốn tiêu diệt nhà họ Độc Cô ta, bây giờ hắn đến rồi”.

Độc Cô Phong trầm giọng nói: “Hắn không thể nào có thực lực như thế được, hắn…”

Độc Cô Liên cười ngắt lời: “Phụ thân, bảo vật đó ở trên người hắn, có bảo vật đó, tất cả đều có khả năng!”

Độc Cô Phong im lặng.

Ông lão ở bên dưới đứng dậy: “Nếu đúng là hắn, thì có lẽ sau lưng hắn không chỉ có một người. Mà bây giờ hắn còn im hơi lặng tiếng, chúng ta hoàn toàn không ngăn được hắn”.

Độc Cô Liên nói: “Điều động tất cả Ảnh Tử, ta không tin hắn sẽ không để lộ chút sơ hở nào!”

Tất cả cao thủ của nhà họ Độc Cô nhanh chóng được điều động, thị vệ đứng đầy xung quanh phủ đệ nhà họ Độc Cô, không chỉ ngoài sáng, trong tối cũng có rất nhiều.

Mà sau khi nhiều cao thủ xuất hiện như thế, nhà họ Độc Cô không có ai chết nữa.

Trong góc của một con phố bên ngoài phủ đệ nhà họ Độc Cô, Diệp Huyên hai tay ôm kiếm, lẳng lặng tựa vào vách tường.

Giản Tự Tại đột nhiên hỏi: “Ngươi không ra tay nữa à?”

Diệp Huyên đáp: “Không vội, giết người phải từ từ mới thú vị”.

Giản Tự Tại cười nói: “Diệp Huyên, thật ra rất nhiều lúc ta rất hâm mộ ngươi, có thù tất báo, ta rất thích điều này”.

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Không phải ngươi luôn muốn giết chết ta ư?”

Giản Tự Tại trả lời: “Thưởng thức ngươi thì không thể giết chết ngươi à?”

Diệp Huyên: “…”

Giản Tự Tại nói tiếp: “Ngươi có biết con yêu thú ở tầng chín là thứ gì không?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Hình như nó rất sợ ngươi”.

Giản Tự Tại nhẹ giọng nói: “Biết vì sao nó yếu như vậy không?”

Diệp Huyên đen mặt lại, như thế mà còn yếu à?

Giản Tự Tại tiếp tục: “Vì năm đó bị ta đánh tan Nguyên thần, nếu không với thực lực của nó, chưa chắc Vô Gian Luyện Ngục này có thể nhốt được nó”.

Diệp Huyên nói với giọng điệu nặng nề: “Giản cô nương, năm đó ngươi thật sự tiêu diệt toàn bộ Thần tộc ư?”

Giản Tự Tại im lặng một lát rồi nói: “Thần tộc bị tiêu diệt không liên quan đến ta lắm, ta chỉ là giết mấy người trong Thần tộc mà thôi, cái tiêu diệt Thần tộc là sự kiêu ngạo của chúng, vô cùng kiêu ngạo”.

Diệp Huyên lại hỏi: “Trong những tộc ngươi biết, tộc nào là mạnh nhất?”

Giản Tự Tại đáp: “Có lẽ là người Thái Cổ trong truyền thuyết”.

“Người Thái Cổ?”, Diệp Huyên hơi nhíu mày.

Giản Tự Tại giải thích: “Một tộc đã từng tấn công Ngũ Duy giới, tiếc là sau đó không biết tại sao mà đột nhiên biến mất hết, không còn chút tin tức nào. Một là bọn họ đã đánh vào được Ngũ Duy giới, hai là bị tiêu diệt hết”.

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Ngũ Duy giới này không thể đi vào ư?”

Giản Tự Tại nhẹ giọng nói: “Ranh con nhà ngươi có phúc, vì ngươi là người có cơ hội tiến vào nhất, đương nhiên trước tiên là ngươi có thể sống sót”.

Nói đến đây, nàng ta dừng lại một hồi rồi nói tiếp: “Ta vẫn luôn rất tò mò, tò mò tại sao cái tháp cũ nát này lại xuất hiện ở Tứ Duy giới này”.

Diệp Huyên nghiêm mặt đáp: “Ta nghĩ nó đến đây vì ta!”

“Ha ha…”

Giản Tự Tại đột nhiên cười to, sau khi cười một lát, nàng ta nói: “Diệp Huyên à Diệp Huyên, ngươi đúng là mặt dày số một chư thiên vạn giới đấy”.

Diệp Huyên: “…”

Một ngày sau, Diệp Huyên biến mất trong góc, lúc xuất hiện lần nữa, hắn đã ở bên trong phủ đệ của nhà họ Độc Cô.

Trong phủ đệ của nhà họ Độc Cô nhanh chóng xuất hiện thêm thi thể của rất nhiều cao thủ, mà những thi thể này đều bị một chiêu kiếm cắt cổ!

Độc Cô Phong xuất hiện trên không trung của phủ đệ, lạnh lùng nhìn xung quanh: “Diệp Huyên, lén lút hại người có giống nam nhân không, có bản lĩnh thì xuất hiện đi!”

Không một lời đáp lại.

Mà lúc này, Diệp Huyên đã xuất hiện trong một đại điện, ở trước mặt hắn là Độc Cô Liên, lúc này, Độc Cô Liên đang sợ hãi nhìn Diệp Huyên.

Một thanh kiếm kề trên cổ Độc Cô Liên.

Độc Cô Liên cố ép mình bình tĩnh: “Diệp Huyên, ngươi…”

Diệp Huyên nhếch miệng cười: “Cữu cữu à, cháu tiễn cữu cữu lên đường nhé”.

Dứt lời, hắn cắt một đường.

Phụt!

Linh hồn Độc Cô Liên lập tức biến mất, nhưng sắc mặt Diệp Huyên lại thay đổi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK