Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay mình, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng khẽ gọi: "Thanh Nhi?"
Không có phản ứng!
Diệp Huyên khẽ nhíu mày, lại gọi: "Thanh Nhi?"
Advertisement
Kiếm Thanh Huyên vẫn không có phản ứng gì!
Xong rồi!
Thanh Nhi thật sự không còn để ý đến mình nữa!
Diệp Huyên có chút không cam lòng, lại gọi: "Thanh Nhi?"
Vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Chỉ có sự lạnh lẽo!
Phía xa xa, Ma Diêm đột nhiên nói: "Người của ngươi đâu?"
Diệp Huyên lấy Tiểu Tháp ra: "Tiểu Tháp, ta muốn gọi tổ tiên!"
Tiểu Tháp trầm mặc một lát rồi nói: "Người gọi đi!"
Diệp Huyên đen mặt lại: "Gọi thế nào giờ?"
Tiểu Tháp cũng lúng túng: "Sao ta biết được chứ? Ta chỉ là một cái tháp thôi mà!"
Diệp Huyên hết lời.
Mẹ kiếp, bây giờ mi mới biết mình là một cái tháp thôi à!
Lúc này, Ma Diêm lại hỏi: "Ngươi của ngươi đâu rồi?"
Diệp Huyên im lặng một lúc, sau đó hắn liền thôi thúc Huyết Mạch Chi Lực của mình, rồi lại khẽ gọi ở trong lòng: "Cha ơi?"
Không có bất cứ động tĩnh gì!
Diệp Huyên đen mặt đi.
Lần này thật sự là hết cách rồi!
Ma Diêm đột nhiên cười bảo: "Xem ra ngươi không gọi được rồi!"
Nói xong, ông ta nhẹ nhàng quét tay ngang một đường, vùng không gian ở chỗ Diệp Huyên chợt dao động như từng gợn sóng chồng chéo lên nhau.
Mà Diệp Huyên đang đứng trong vùng không gian chập trùng này cũng tái mặt đi!
Lúc này đây, hắn có cảm giác linh hồn của mình đang bị xé nát!
Cái chết!
Chỉ trong tích tắc, hắn lại lần nữa cảm nhận được cái chết kề cận!
Đã rất lâu rồi hắn mới gần với cửa tử đến như vậy!
Tuyệt vọng?
Quả thật có chút tuyệt vọng!
Vừa nãy hắn đã dùng hết toàn lực, lá bài tẩy nào cũng lấy ra hết, nhưng thực lực của hắn và Ma Diêm này chênh lệch nhau quá lớn!