Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

m thiết.



Tiếng kêu gào thê lương vang vọng khắp cả khu đất hoang.



Ngô Đức Khải trần truồng bị trói trên nắp đông cơ.



Hắn vừa phải chịu đựng cảm giác như nằm trên tấm sắt trong lò nướng.



Vừa phải chịu đựng tốc độ gió quật vào người.



Hứa Hạo Nhiên lái xe ngày càng nhanh.



Hơn nữa đường còn không bằng phẳng.



Lúc chạy xe còn xóc nảy.



Ngô Đức Khải nằm trên nắp động cơ giống như miếng thịt nướng bị lật ra lật lại.



Giữa tiếng la hét, Ngô Đức Khải bắt đầu cầu xin.



Khi Hứa Hạo Nhiên chầm chậm dừng xe, mở cửa anh ta liền hít hà một cái.






Trịnh Tiểu Thụ ngồi ở ghế phụ cười nói: “Hình như ngửi thấy mùi thịt nướng”.



Hứa Hạo Nhiên gật đầu: “Còn hơi khai nữa”.



Hai người một trái một phải đi đến trước mặt Ngô Đức Khải.



Hai người cười càng lúc càng nham hiểm.



Cách này của Lý Phong quả thức quá tuyệt!



Sợ rằng không ai có thể chịu được sự giày vò cả thể xác lẫn tinh thần như thề này.



Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ không biết rằng, cách này là cách mà Hồng Hải dùng nhiều nhất.



Một chiếc xe Suv chạy như bay trên sa mạc với nhiệt độ mấy chục độ.



Sau đó, trói một người lên nắp động cơ, cái cảm giác đó như thế nào?



Không đến mấy phút, người đó sẽ bị nướng đến cháy xém khét lẹt!



Như Ngô Đức Khải còn được xem là may mắn rồi.



Ít ra, hắn vẫn còn có thể nói được.



Lúc này, trên người Ngô Đức Khải chảy ra dịch vàng.



Hứa Hạo Nhiên nói mùi khai chính là mùi của dịch vàng này.



Hứa Hạo Nhiên bịt mũi, mặt kinh tởm nói: “Mày nói, không phải lúc nãy mày nói mày là người của gia tộc lớn cơ mà?”



“Tốt nhất là mày nên nhịn một chút đi”.



“Mày làm như này, tao lập tức phải rửa xe rồi”.



“Cũng không biết có rửa sạch được mùi khai của nướctiểu , hay không?”



Ngô Đức Khải không ngừng run rẩy.



Con ngươi trong mắt hắn trợn lên.



Mặt vô cùng hoảng sợ.



Cảm giác này đau đớn thật.



Nỗi đau cả về thế xác lẫn tinh thần, hắn run rẩy hỏi Hứa Hạo Nhiên.



“Rốt cuộc chúng mày định làm gì?”



Ngô Đức Khải hỏi như vậy, Hứa Hạo Nhiên bất giác đưa tay lên sờ vào hõm gáy.



“Ừ nhỉ, bọn tao muốn làm gì nhỉ?”



Trịnh Tiểu Thụ chớp chớp mắt.



Thực ra cậu ta cũng không biết là cần làm gì.



Dù sao hai người họ cũng chỉ là nhận nhiệm vụ của Lý Phong, trói Ngô Đức Khải trên nắp động cơ, khiến cho hắn nếm trải mùi vị bị thiêu nóng và gió tạt.



Lúc này, điện thoại của Hứa Hạo Nhiên kêu lên.



Cậu ta rút điện thoại ra, là Lý Phong gọi đến.



Hứa Hạo Nhiên nghe, trong điện thoại vang lên giọng Lý Phong.



“Tên Ngô Đức Khải đó chắc cũng chịu đựng đủ rồi đấy nhờ?”



Hứa Hạo Nhiên cười gian xả gật đầu nói: “Anh rể, anh cũng siêu thật”.



“Sao anh lại biết?”



Lý Phong cười, tiếp tục nói: “Bớt nói xàm đi”.



“Bây giờ em hỏi hắn tất cả những kênh đầu tư và nguồn cung ứng hàng của gia tộc họ Tiền.”



“Nếu hắn vẫn không chịu nói, em cho hắn lên đường cao tốc cho anh”.



Lý Phong nói xong, không chỉ Ngô Đức Khải, ngay cả Trịnh Tiểu Thụ cũng bất giác run lên.



Chương 568: Cách tra tấn người khác



Vừa rồi Hứa Hạo Nhiên chỉ lái với tốc độ sáu mươ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK