Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một kiếm này chém xuống, không gian lập tức bị xé rách.



Ông lão không dám sơ suất, ông ta mở lòng bàn tay, một luồng khí đen đột nhiên bay ra, khí đen này trực tiếp bao trùm lên Tiểu Phạn.



Ầm ầm!




Bên trong khí đen, từng nổ không ngừng vang lên, mà ông lão kia thì điên cuồng lùi lại, sau khi Tiểu Phạn mặc lên áo giáp Chúc Long, thực lực thật sự quá biến thái!



Căn bản không có cách nào đánh lại!



Rất nhanh, ông lão kia lùi thẳng về trong Diêm Điện, mà Tiểu Phạn cũng lao vào theo, Diệp Huyên cũng vội qua đó, dường như phát hiện ra cái gì, Diệp Huyên đột nhiên chỉ tay, thanh kiếm được giải phong ấn của Tiểu Thất bỗng bay ra ngoài.



Diệp Huyên nói: “Dùng thanh kiếm này chém ông ta!”




Xa xa, Tiểu Phạn giơ tay trái, kiếm của Tiểu Thất rơi vào trong tay cô bé, tay trái cô bé cầm kiếm vung mạnh lên, trong phút chốc, khí đen do ông lão phóng xuất ra biến mất sạch sẽ!



Khắc chế!



Diệp Huyên nhìn thấy cảnh này, thầm vui trong lòng, sau khi được giải phong ấn, thanh kiếm của Tiểu Thất có được lực lượng thần bí hùng mạnh, mà theo ông lão thợ rèn nói, lực lượng này khắc chế được một vài lực lượng tà ác!



Rõ ràng, lực lượng của ông lão trước mặt đây khá tà ác!



Mà sau khi Tiểu Phạn cầm thanh kiếm này, ông lão kia bị đánh đến không còn sức đánh trả.



Đúng lúc này, một trường đao hư ảo đột nhiên bay ra từ sâu trong Diêm Điện, Tiểu Phạn đang đuổi đánh lúc này dừng lại, cô bé cầm kiếm đâm một nhát.



Ầm!



Trường đao hư ảo kia bị ép dừng lại!



Mà Tiểu Phạn cũng bị lùi lại mấy trượng!



Lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện bên cạnh ông lão kia.



Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua cô bé, sau đó nói: “Lợi hại!”



Nói xong, hắn ta nhìn sang ông lão ở bên cạnh: “Sở Giang, ngươi nên báo cho ta biết từ sớm!”



Ông lão tên Sở Giang kia trầm giọng nói: “Ta đã đánh giá thấp thực lực của cô bé!”



Người đàn ông trung niên nhìn về phía Tiểu Phạn, Tiểu Phạn định ra tay, mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Tiểu Phạn, trở về!”



Tiểu Phạn không ra tay mà trực tiếp lui trở về bên cạnh Diệp Huyên, cô bé chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh Diệp Huyên như vậy.



Người đàn ông trung niên chuyển ánh mắt sang Diệp Huyên: “Người từ ngoài đến!”



Người từ ngoài đến!



Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, thế giới này của các cô không giống với thế giới bên ngoài sao?”



Tiểu Đạo cười nói: “Đương nhiên không giống, nơi này biệt lập với thế giới bên ngoài, trong mắt bọn họ ngươi là người từ ngoài đến, cũng chính là kẻ địch, nơi này không chào đón người từ ngoài đến!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Người trong này có thể đi ra ngoài không?”


Tiểu Đạo lắc đầu: “Người bình thường không thể, chỉ có hai, ba người có thể đi ra ngoài!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Vì sao?”



Tiểu Đạo cười nói: “Bởi vì thực lực không đủ, trước đây có người đã phong ấn nơi này, không để nơi này tiếp xúc với người của bên ngoài!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Người đó có phải là Tiên Tri?”




Tiểu Đạo lắc đầu: “Không phải! Nhưng người mà ngươi nói đã từng đến đây.”



Diệp Huyên nói: “Hắn đến đây làm gì?”



Tiểu Đạo suy nghĩ, sau đó nói: “Không làm gì cả, chỉ là quan sát một chút, có lẽ hắn muốn xem xem người ở đây có phải mối đe doạ đối với bên ngoài không”.



Diệp Huyên hỏi: “Chỉ vậy?”




Tiểu Đạo gật đầu: “Cũng gần như vậy!”



Diệp Huyên nói: “Tiểu Đạo cô nương vì sao không thu phí nữa?”



Tiểu Đạo cười nói: “Bởi vì những điều này đều không phải bí mật gì, ngươi tùy tiện hỏi một người là sẽ biết. Nói thật với ngươi, tuy ta là một người làm ăn, nhưng ta rất có đạo đức nghề nghiệp, ta không phải gian thương!”



Diệp Huyên gật đầu: “Ta thiếu chút nữa đã tin rồi!”



Tiểu Đạo cười ha ha.



Diệp Huyên xoay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, hắn mở lòng bàn tay, tháp Giới Ngục xuất hiện, mà lúc này, giọng của tầng chín vang lên trong đầu hắn: “Tiểu tử, ngươi đánh không lại bọn họ, trong điện kia còn có ít nhất ba cao thủ không yếu hơn hai người trước mặt đây, trong đó có một hơi thở cực kỳ mạnh, hẳn là trên cả Đế Quân lúc trước, nếu bọn họ cùng xông lên, hai người các ngươi đều không chạy được”.



Diệp Huyên trầm ngâm, sau đó nhìn về phía Tiểu Phạn, tay phải Tiểu Phạn nắm chặt thanh thiết kiếm rỉ sắt, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.



Tầng chín lại nói: “Cô bé rất lợi hại, nếu đơn thân độc đấu, những cao thủ trong điện kia không ai có có thể chắc chắn đánh thắng cô bé, nhưng người ta sẽ không một mình đấu với các ngươi, nếu ngươi khăng khăng muốn đấu, rất có khả năng sẽ hại chết cô bé! Đương nhiên, cho dù ngươi muốn rút lui, cũng phải xem người ta có bằng lòng hay không”.



Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó tháp Giới Ngục trong tay hắn biến thành kiếm của cô gái váy trắng.



Người đàn ông trung niên nhìn thấy thanh kiếm này, đôi mắt chợt nheo lại: “Phàm Kiếm!”



Ông lão phía sau người đàn ông trung niên cũng biến sắc.



Phàm Kiếm!



Thanh kiếm này không đáng sợ, đáng sợ là chủ nhân của nó!



Người có thể biến kiếm thành Phàm Kiếm, vậy thực lực phải khủng bố đến mức nào!



Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên, nói: “Nếu các ngươi đã muốn cậy nhiều đánh ít, cậy mạnh đánh yếu, xem ra, ta chỉ có thể gọi sư phụ của ta đến đánh với các ngươi!”



Tầng chín nói: “Ngươi lại hù dọa người!”



Mà đúng lúc này, thanh kiếm trong tay Diệp Huyên đột nhiên rung lên dữ dội, ngay sau đó, một tiếng kiếm vang vọng, thẳng lên mây xanh.



Diệp Huyên ngẩn cả người.



Kiếm này có phản ứng!



Dường như nghĩ đến cái gì, Diệp Huyên mừng rỡ!



Cô gái váy trắng đang đáp lại hắn!
Đúng lúc này, trong thanh kiếm đột nhiên hiện ra một cô gái, cô gái mặc váy trắng, mặt không chút biểu cảm, hai tay chắp phía sau, trên đầu ngón tay phải, hai sợi thể khí một trắng một đen đang chậm rãi quấn xung quanh.



Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên: “Giết sạch?”



Diệp Huyên: “...”




Mà lúc này, cách đó không xa người đàn ông trung niên cười cười, hắn dang hai tay ra: “Đến đây, cầu giết!”



....








Cầu giết!



Trên không trung, cô gái váy trắng hơi xoay đầu, nhìn về phía người đàn ông trung niên kia.



Mà lúc này, giọng nói của tầng chín đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Đồ ngu này! Được sống không tốt sao?”



Cô gái váy trắng nhìn người đàn ông trung niên, hắn ta cười ha ha: “Các hạ không phải muốn giết sạch bọn ta sao? Còn ngây ra đó làm gì? Vì sao..”.



Cô gái váy trắng đột nhiên mở lòng bàn tay, một tia kiếm quang bay ra từ trong bàn tay nàng.



Bay ra một tia kiếm quang yên bình!



Kiếm quang này mang đến cho người ta cảm giác đầu tiên chính là rất bình thường!



Mà ở phía xa Tiểu Đạo khẽ nheo mắt lại, trong đôi mắt nàng ta hiện lên một chút nghiêm nghị hiếm thấy.



Xa xa, khi người đàn ông trung niên nhìn thấy kiếm này, sắc mặt ông ta cũng lập tức trở nên nghiêm túc, hắn ta không cảm nhận được lực lượng của tia kiếm quang này, cũng bởi vì như thế, hắn ta mới ngưng trọng!



Không dám sơ ý!



Người đàn ông trung niên mở lòng bàn tay ra, một cái khiên đen có hình mặt quỷ hiện ra trong tay hắn ta, ngay sau đó, vô số thể khí màu đen đột nhiên tuôn ra từ cơ thể hắn ta, cuối cùng tụ lại vào trong khiên đen mặt quỷ kia.



Ầm!



Một tiếng gầm của dã thú đột nhiên truyền ra từ cái khiên đen mặt quỷ kia, ngay sau đó, một đầu yêu thú dữ tợn ló ra từ trong cái khiên, nhưng chỉ là đầu ló ra, thân thể của nó chưa ra ngoài.



Yêu thú dữ tợn này nhìn cô gái váy trắng, há to mồm gầm gừ.



Lúc này, mặt đất rung chuyển.



Diệp Huyên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên ngưng trọng, cái khiên này rất lợi hại, sợ là không yếu hơn bao nhiêu so với giáp Chúc Long của hắn!



Lúc này, Tiểu Đạo ở bên cạnh bỗng nhiên nói: “Chiến giáp thiên thú, bên trong có một con thú Chiến Thiên, giáp này không hề yếu hơn so với bộ giáp ngươi mặc trên người! Vật này ở trong tay hắn ta, uy lực được tăng lên ít nhất mấy lần, hắn sử dụng giáp này, cơ bản nghĩ là đưa mình ở vào thế bất bại! Đương nhiên, lần này hắn sai lầm rồi”



Xa xa, kiếm quang của cô gái váy trắng kia chém tới.



Con thú Chiến Thiên kia gầm
1643381864033.png

Người đàn ông trung niên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt thay đổi rõ rệt, hai tay đan mạnh vào nhau, sau đó đẩy về phía trước.



Nhưng mà thanh kiếm đã chém đứt hai tay hắn mà không có bât kỳ cản trở nào, cuối cùng lướt qua chỗ yết hầu của hắn ta.



Xuy!




Đầu của người đàn ông trung niên rơi xuống, cùng với máu tươi, cái đầu kia lăn xa mấy trượng trên mặt đất.



Lúc này, nơi đây yên lặng giống như bị đóng băng.



Một kiếm giết trong chớp mắt!



Diệp Huyên nuốt nước bọt, hắn đột nhiên cảm thấy hình như giáp Chúc Long của hắn cũng chỉ như vậy!




Tiểu Phạn vẫn luôn nhìn cô gái váy trắng, cô bé nắm chặt kiếm Thiên Tru và thiết kiếm gỉ sắt trong tay.



Tiểu Đạo ở bên cạnh thì tương đối bình tĩnh.



Mà ông lão Lục Điện Vương của Diêm Điện lúc này sắc mặt đã tái nhợt!



Ông ta chưa từng nghĩ ngời đàn ông trung niên này thế mà bị giết trong chớp mắt, hắn ta là Ngũ Điện Vương, thực lực có thể đứng thứ năm trong điện, thế mà lại bị giết trong chớp mắt như vậy!



Đây là giết trong chớp mắt!



Hơn nữa, cô gái trước mắt đây rõ ràng không phải là bản thể!



Lúc này, Diêm Điện vô cùng yên lặng, đến tiếng thở cũng không có.



Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên vội cười nói: “Sao lần này cô lại xuất hiện?”



Cô gái váy trắng nói: “Muốn nhìn ngươi một chút, nên tới thôi!”



Diệp Huyên: “..”.



Cô gái váy trắng nhìn thoáng qua Diệp Huyên, khẽ gật đầu: “Miễn cưỡng tạm được, nhưng vẫn không đủ, kiếm chưa nhập phàm, trước sau cũng sẽ sa sút, phải cố lên!”



Diệp Huyên gật đầu: “Ta sẽ cố gắng”.



Nói xong, hắn do dự một chút, sau đó nói: “Bọn họ rất nhiều người nói trên người ta có rất nhiều nhân quả, đây là có ý gì?” Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.



Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Không thể nói sao?”



Cô gái váy trắng mỉm cười: “Con người từ lúc sinh ra đã mang theo nhân quả, chỉ là có người lớn có người nhỏ mà thôi, vừa vặn, nhân quả của ngươi khá lớn!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cô là đang ngăn chặn nhân quả cho ta sao?”



Cô gái váy trắng cười nói;”Người khác nói với ngươi như vậy à?”



Diệp Huyên gật đầu.



Cô gái váy trắng đột nhiên đi ra khỏi thanh kiếm, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Huyên, nhẹ nhàng vuốt má Diệp Huyên: “Thế giới này rất phức tạp, ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, sống cho tốt là được, đương nhiên, phải cố gắng trở nên mạnh hơn”.



Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó hỏi: “Cô mạnh đến mức nào?”



Mạnh đến mức nào!


Lúc này, tầng chín cũng vội dỏng tai lên lắng nghe!
Đây cũng là điều mà y muốn biết!



Cô gái váy trắng nghe thấy câu hỏi của Diệp Huyên, mỉm cười: “Ta không biết!”



Không biết?




Diệp Huyên nhíu mày, có chút khó hiểu, lúc này, tầng chín đột nhiên run giọng nói: “Nàng, nàng đã mạnh đến mức không biết mình mạnh đến mức nào nữa rồi! Ông trời ơi...”



Diệp Huyên: “...”



Lúc này, cô gái váy trắng nhìn xuống bụng Diệp Huyên, nụ cười của nàng đột nhiên biến mất.



Hiển nhiên, đây là đã phát hiện ra tầng chín rồi.




Dường như đã cảm thấy sự nguy hiểm, tầng chín vội vàng nói: “Tiểu tử, mau, mau nói với nàng, ta không xấu, ta là một người tốt, nói mau đi!”



Diệp Huyên mặt đầy vạch đen: “Tiền bối, người cũng thật không có phong thái cao thủ!”



Tầng chín cả giận nói: “Mạng quan trọng hay là phong thái quan trọng?”



Diệp Huyên: “...”



Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên: “Y có thành thật không?”







Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Y không thành thật!”



Trong lòng bàn tay cô gái váy trắng đột nhiên hiện ra một sợi kiếm quang, tầng chín hoảng hốt, mà lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Y rất hoa hoè hoa sói, nhưng y chưa từng có ác ý với ta, còn từng giúp ta không ít, với ta mà nói, là một người tốt!”



Cô gái váy trắng khẽ gật đầu, sợi kiếm quang trong tay nàng lặng yên biến mất.



Lúc này, tầng chín thở phào một hơi: “Đại ca, lần sau nói chuyện xin hãy nói hết trong một lần, bằng không xảy ra mất mạng đó!”



Diệp Huyên cười cười, sau đó hắn nhìn về cô gái váy trắng: “Ta nên xưng hô với cô như thế nào?”



Cô gái váy trắng trầm lặng.



Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Gọi tiền bối được không?”



Cô gái váy trắng lắc đầu: “A Thanh đi!”



A Thanh!



Thanh Nhi!



Vẻ mặt Diệp Huyên có chút kỳ quái, lúc này, cô gái váy trắng nói: “Ta cùng nàng ấy vốn là một thể, tên gọi Thanh Nhi cũng chỉ có nàng mới xứng”.



Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyên: “Nàng ấy đã làm rất nhiều điều vì ngươi”.



Thanh Nhi!



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nàng ấy còn có thể xuất hiện không?”



Cô gái váy trắng nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ về những chuyện đã qua”.


Sắc mặt Diệp Huyên dần buồn bã.
Cô gái váy trắng nói: “Còn có gì muốn hỏi không?”



Diệp Huyên nói: “Hình như có Ngũ Duy Kiếp gì đó sắp đến, là thật sao?”



Cô gái váy trắng gật đầu: “Phải!”




Diệp Huyên nói: “Rất lợi hại sao?”



Cô gái váy trắng nói: “Hẳn là sẽ chết rất nhiều người”.



Diệp Huyên nhìn cô gái váy trắng: “Cô có chống đỡ được không?”



Cô gái váy trắng lắc đầu: “Có một số việc không phải dùng kiếm là có thể giải quyết, kiếp được phân rất nhiều loại, Thiên Kiếp, sức người có thể chống đỡ, nhưng kiếp của lòng người, thì kiếm không thể giải quyết được”.




Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyên: “Kiếp, chưa chắc đã là xấu. Có quả tất có nhân, bất kỳ một kiếp nào cũng không phải vô duyên vô cớ mà đến”.



Diệp Huyên cười khổ: “Ta nghe vẫn chưa thực sự hiểu lắm”.



Cô gái váy trắng khẽ cười nói: “Làm tốt chính mình là được!”



Nói xong, nàng liếc nhìn xung quanh, sau đó nhẹ giọng nói: “Nơi này đối với ngươi mà nói, quá nguy hiểm. Muốn ta giết sạch tất cả người ở đây không?”



Diệp Huyên: “…”



Tầng chín đột nhiên run giọng nói: “Ta...”



Cô gái váy trắng nhìn xuống bụng Diệp Huyên: “Ngươi muốn nói cái gì?”



Tầng chín vội vàng nói: “Không không, ta không muốn nói gì cả”.



Đúng lúc này, Tiểu Đạo ở cách đó không xa đột nhiên nói: “Các hạ, làm như vậy có phải có hơi tàn nhẫn quá không?”



Cô gái váy trắng nhìn về phía Tiểu Đạo: “Ngươi không phục?”



Diệp Huyên: “...”



Tiểu Đạo nhìn cô gái váy trắng: “Nói thật ra, ta không đánh lại ngươi”.



Cô gái váy trắng nói: “Vậy câm miệng”.



Tiểu Đạo trầm lặng.



Đám người Diệp Huyên không biết, trong vô số những năm tháng này, đây là người đầu tiên dám nói chuyện như vậy với nàng ta, mà nàng ta không làm sao được!



Lúc này, Diệp Huyên khẽ kéo tay áo của cô gái váy trắng, sau đó nói: “Hình như nàng ta biết rất nhiều chuyện, ngay cả cô nàng ta cũng biết!”



Cô gái váy trắng nhìn thoáng qua Tiểu Đạo, nàng không quan tâm Tiểu Đạo, mà nhìn về phía Tiểu Phạn ở bên cạnh Diệp Huyên.



Tiểu Phạn theo bản năng lùi một bước, nhưng rất nhanh, cô bé lại bước lên một bước.



Cô gái váy trắng nhìn Tiểu Phạn, Tiểu Phạn cũng nhìn cô gái váy trắng, hai người nhìn nhau.



Diệp Huyên vội vàng nói: “Cô bé, cô bé tên Tiểu Phạn, quan hệ giữa chúng ta rất tốt”.



1643381882369.png

Cô gái váy trắng nhìn Tiểu Phạn: “Ngươi cũng không tệ”.



Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta đi đây”.



Vừa dứt lời, người nàng dần trở nên hư ảo!




Diệp Huyên vội vàng nói: “Ta nên đi đến đâu để tìm cô?”



Cô gái váy trắng lắc đầu: “Khi nhớ ngươi ta sẽ tự đến tìm ngươi!”



Nói xong, nàng đã biến mất không thấy.




Đi rồi!



Diệp Huyên ngẩn ngơ, có chút cảm giác mất mác.



Chỉ như vậy đã đi rồi!



Dường như nghĩ đến cái gì, Diệp Huyên vỗ mạnh lên đùi mình, nên để cô gái váy trắng diệt sạch Diêm Điện!



Bây giờ thì hay rồi!



Lại có thêm một kẻ địch nữa!



Tự mình ngốc rồi!



Đúng lúc này, một ông lão đột nhiên đi từ trong Diêm Điện ra.



Diệp Huyên thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, ông lão này cho hắn cảm giác còn nguy hiểm hơn người đàn ông trung niên lúc trước!



Ở bên cạnh hắn, Tiểu Phạn cầm kiếm, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào!



Lúc này, ông lão kia đột nhiên nói: “Hai vị, tại hạ là Tống Thành, là Tam Điện Vương của Diêm Điện, lúc trước Diêm Điện ta đã đắc tội, vẫn mong hai vị thứ lỗi!”



Xin lỗi?



Diệp Huyên ngẩn người.



Tống Thành kia đến trước mặt Diệp Huyên, ông ta chắp tay hành lễ với Diệp Huyên: “Tiểu hữu, chuyện lúc trước là do Diêm Điện ta không phải, lão phu thay mặt Diêm Điện xin lỗi tiểu hữu và vị cô nương đây, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Diêm Điện ta! Để thể hiện lòng xin lỗi của Diêm Điện, Diêm Điện ta xin tặng tiểu hữu một món đồ, mong rằng tiểu hữu vui lòng nhận cho!”



Nói xong, ông ta mở lòng bàn tay ra, một chiếc hộp màu đen xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.



Diệp Huyên nhìn thoáng qua chiếc hộp, Tống Thành mở hộp ra, bên trong hộp là một chiến giáp màu đen.



Diệp Huyên thu hồi ánh mắt, sau đó chỉ áo giáp Chúc Long trên người mình: “Cái này của ngươi còn không bằng của ta, ngươi có thể có chút thành ý không?”



Ông lão do dự, không nói lời nào.



Diệp Huyên cười lạnh một tiếng, hắn mở lòng bàn tay ra, kiếm của cô gái váy trắng xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn kiếm: “Sư phụ, bọn họ khinh thường ta, vậy chính là khinh thường người, người…”


Lúc này, ông lão kia vội vàng nói: “Tiểu hữu chờ đã, Diêm Điện ta có một vật không kém hơn so với giáp này của ngươi, đợi ta mang đến cho tiểu hữu!”
Gương mặt Diệp Huyên không chút biểu cảm.



Tất nhiên là hắn muốn vạch rõ rồi!



Hắn biết vì sao Diêm Điện này lại đột nhiên tỏ thái độ như vậy, tất cả là vì cô gái váy trắng!




Có thể thấy rõ là Diêm Điện vô cùng sợ hãi cô gái váy trắng.



Chỉ một phân thân của cô gái váy trắng đã có thể chém chết một Điện Vương của bọn chúng! À đâu, cũng không thể coi đó là phân thân được, mà chỉ có thể coi là hình chiếu thôi.



Nếu như người thật ở đây thì còn khủng khiếp đến mức nào chứ?



Mà Diệp Huyên cũng hiểu rõ, bây giờ hắn càng huênh hoang thì sẽ càng an toàn.




Sau khi Tống Thành kia nói xong liền quay người rời đi.



Còn Diệp Huyên thì kéo Tiểu Phạn đứng chờ ở cửa đại điện Diêm Điện.



Tiểu Đạo ở một bên đột nhiên nói: “Có thể cho ta xem tòa tháp nhỏ của ngươi một chút được không?”



Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo. Tiểu Đạo cười bảo: “Ta thấy hứng thú với nó!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn vừa chỉ tay một cái, tháp Giới Ngục đã xuất hiện trước mặt Tiểu Đạo.



Sau khi đánh giá tháp Giới Ngục một lát, Tiểu Đạo nói khẽ: “Đúng là không tồi, người tạo ra tòa tháp này chính là thiên tài!”



Diệp Huyên cười bảo: “Ông ấy đúng là rất lợi hại!”



Tiểu Đạo trả lại tháp nhỏ cho Diệp Huyên: “Lúc ngươi vận hành tòa tháp này có bốn luồng sáng, đó là đạo tắc à?”



Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy, là đạo tắc!”



Tiểu Đạo cười nói: “Nếu ngươi có thể tập trung tất cả đạo tắc trong tháp lại, vậy thì tòa tháp này sẽ càng mạnh hơn nữa!”



Diệp Huyên trầm giọng: “Tiểu Đạo cô nương, có phải chuyện gì trên đời cô cũng đều biết đúng không?”



Tiểu Đạo cười nói: “Phải xem tình huống thế nào, tất nhiên, ta chỉ biết rõ quá khứ và hiện tại, còn tương lai thì chịu”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cô lợi hại thật đó”.



Tiểu Đạo nhún vai: “Lòe người cả thôi, cô gái vừa nãy mới có bản lĩnh thực sự”.



Cô gái váy trắng sao?



Diệp Huyên nói: “Thật ra nàng ấy tốt lắm đó”.



Tiểu Đạo trừng mắt: “Ngươi chắc chắn chứ?”



Diệp Huyên cười đáp: “Ít nhất thì cũng rất tốt với ta!”



Tiểu Đạo gật đầu: “Ta có thể nhìn ra điều đó. Nàng ta khá là quan tâm đến ngươi!”



Diệp Huyên đang tính nói gì đó thì đột nhiên thấy Tống Thành đã rời đi lúc nãy bước ra ngoài.



Trong tay Tống Thành ôm một chiếc hộp màu đen, ông ta đi tới trước mặt Diệp Huyên, sau đó mỉm cười: “Tiểu hữu à, chắc hẳn thứ này sẽ có ích rất lớn với cậu đấy!”



Diệp Huyên mở chiếc hộp ra, thấy bên trong có một con yêu thú nhỏ. Con thú đó toàn thân đen sì, bề ngoài có vẻ giống một con heo nhỏ, đuôi ngắn cũn cỡn lại còn hơi nhọn, thoạt nhìn trông có vẻ rất đáng yêu, sau đó… chẳng có chỗ nào đặc biệt nữa cả!”


Diệp Huyên nhíu mày: “Đây là…”
Tống Thành cười đáp: “Tiểu hữu, đây chính là ác thú Thượng Cổ - thú Chiến Thiên. Chiến lực của nó có thể hủy diệt trời đất được đấy”.



Hủy diệt trời đất?



Diệp Huyên thoáng vẻ nghi ngờ.




Thấy vậy, Tống Thành vội vàng chỉ vào Tiểu Đạo cách đó không xa: “Nếu tiểu hữu không tin thì có thể hỏi Tiểu Đạo cô nương kìa!”



Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo, cô gái này tuy rằng hơi tham tiền, nhưng sẽ không nói dối.



Tiểu Đạo khẽ liếc con thú nhỏ đang nằm ngáy o o trong chiếc hộp kia: “Hắn ta nói không sai, đây là thú Chiến Thiên, nếu nuôi được nó trưởng thành thì sẽ sở hữu chiến lực vô cùng mạnh!”



Diệp Huyên hỏi: “Mạnh tới mức nào?”




Tiểu Đạo nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Phải xem nó tiến hóa tới mức nào đã, nếu ngươi cho nó ăn tốt thì sức chiến đấu của nó đúng là có thể hủy diệt trời đất. Lấy ví dụ như này nhé, thú Chiến Thiên ở thời kỳ đỉnh cao hẳn là có thể cứng rắn chống chọi trước hai kiếm của cô gái vừa nãy mà không chết. Tất nhiên, nếu như cô gái kia thực sự ra tay nghiêm túc chứ không phải tùy ý như lúc nãy, đừng nói là thú Chiến Thiên, tất cả mọi loài thú trên đời đều chỉ là mây bay cả thôi. Dù sao thì trong ấn tượng của ta , chắc chắn chẳng có loài thú nào đánh thắng được cô gái đó cả!”



Nói tới đó, nàng khẽ ngừng lời, sau đó mới tiếp tục: “Ở thời đại trước, thú Chiến Thiên là loài xếp thứ hai. Nếu ngươi thật sự có thể nuôi lớn được nó, thì thực lực của nó chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu”.



Diệp Huyên trầm giọng: “Có phải là khó nuôi lắm không?”



Tiểu Đạo thản nhiên nói: “Diêm Điện nuôi nó một trăm năm, nhưng rốt cuộc nó vẫn như thế này đây!”



Diệp Huyên: “…”



Tống Thành ở một bên gượng ngập cười cười: “Nhóc con này quả thật là không dễ nuôi cho lắm, nhưng tiểu hữu cũng đâu phải người bình thường. Ta ti chắc hẳn tiểu hữu có thể nuôi nó trưởng thành được thôi”.



Đây là một cái hố to oành!



Diệp Huyên sa sầm mặt, Diêm Điện này đúng là muốn đào bẫy cho hắn mà!



Hắn đang tính nói gì đó thì tầng chín lại đột nhiên cất tiếng: “Nhận lấy đi! Sức chiến đấu của nhóc con đó còn nằm ngoài sức tưởng tượng của ngươi đấy”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Chắc chắn nhóc con này không dễ nuôi chút nào. Người coi đi, Diêm Điện nuôi nó một trăm năm mà nó vẫn thế này, chỉ e ta phải nuôi cả mấy nghìn năm mới có thể để nó trưởng thành mất đi!”



Tầng chín nói: “Ngươi đừng nuôi, để Tiểu Linh Nhi nuôi nó đi!”



Tiểu Linh Nhi sao?



Diệp Huyên thoáng do dự một lát, sau đó gọi Tiểu Linh Nhi. Đến lúc Tiểu Linh Nhi xuất hiện thì Tống Thành liền nheo mắt, tim đập rộn lên, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên, chàng trai này đúng là không đơn giản chút nào.



Diệp Huyên chỉ vào con thú Chiến Thiên kia: “Thích nó không?”



Tiểu Linh Nhi nhìn thoáng qua thú Chiến Thiên, chỉ một lát sau đã sáng bừng hai mắt, cô bé gật đầu: “Thích lắm luôn!”



Diệp Huyên nói: “Vậy muội nuôi nó lớn nhé, thế nào?”



Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Được chứ!”



Dứt lời, cô bé liền mang theo con thú Chiến Thiên vẫn đang ngáy o o quay về tháp Giới Ngục.



Tiểu Linh Nhi cứ thế liền có thêm một người bạn nhỏ.



Nếu Tiểu Linh Nhi đã
1643381901598.png

Diệp Huyên không nói nhiều lời, hắn kéo theo Tiểu Phạn rời đi.



Tiểu Đạo nhìn thoáng qua Diêm Diện, sau đó cũng quay người rời đi.



Tống Thành vội vàng nói: “Ba vị đi thong thả nhé!”




Vào lúc đám người Diệp Huyên biến mất ở nơi đường phố xa xa, Tống Thành mới cười lạnh: “Nuôi lớn sao? Mơ tưởng hão huyền!”



Con thú Chiến Thiên kia quả thật không hề đơn giản chút nào, năm xưa nó xếp thứ hai trong bảng xếp hạng chiến lực.



Sau khi Diêm Diện lấy được nó về liền dốc hết sức nuôi nấng, thế nhưng bất kể bọn họ có nuôi nó thế nào thì nó cũng không thể lớn nổi.



Ròng rã suốt một trăm năm, chẳng biết thú Chiến Thiên đã ngốn hết bao nhiêu tài bảo quý giá của Diêm Điện rồi. Nhưng vẫn chẳng hề thấy nó lớn, về phần chiến lực thì chẳng có lấy một chút sức chiến đấu nào hết. chỉ là một con vật thể hiện điềm may mà thôi!




Cuối cùng, cả Diêm Điện đành phải từ bỏ nó, cơ mà cũng không thể cứ ném nó đi như thế được.



Về phần bán sao? Làm gì có ai muốn mua cơ chứ?!



Có ai biết phải nuôi thứ đồ chơi này như thế nào đâu?



Lần này Diêm Điện đưa nó cho Diệp Huyên, quả thật họ cũng chẳng hề đau lòng.



Bởi vì chắc chắn con thú Chiến Thiên đó sẽ ăn cạn ăn kiệt mọi thứ của Diệp Huyên, hơn nữa, nó còn là loại chỉ ăn mà không làm việc!



Nghĩ tới đây, Tống Thành liền bật cười ha hả, đúng là vui vẻ cực kỳ!







Trên đường phố phía xa, Tiểu Đạo đột nhiên bảo: “Ngươi không nuôi lớn được nó đâu!”



Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo, thắc mắc: “Tại sao chứ?”



Tiểu Đạo cười đáp: “Mặc dù thể chết của loài thú này đặc biệt thật, nhưng số tài bảo bình thường căn bản không có ích gì với nó”.



Diệp Huyên nói: “Tiểu Đạo cô nương cũng không biết có thể nuôi lớn đó bằng cách nào sao?”



Tiểu Đạo mỉm cười: “Ta biết chứ. Có ba cách có thể nuôi lớn được nó. Thứ nhất chính là tổ khí nguyên chất! Đừng nghĩ nữa, mặc dù khí tím trong cơ thể ngươi cũng là tổ khí, thế nhưng thứ mà chúng ta cần lại là loại tổ khí cực kỳ nguyên chất. Nói cách khác, trừ phi đó là do một loại tổ thú tự mình dưỡng ra, bằng không thì khí tím trong cơ thể ngươi cũng không có tác dụng quá lớn với nó!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cách thứ hai thì sao?”



Tiểu Đạo nói khẽ: “Ăn đồng loại! Sở dĩ hiện giờ loài thú này gần như tuyệt chủng chính là bởi chúng nó có thể ăn đồng loại để tiến vào giai đoạn trưởng thành. Vốn dĩ ban đầu số lượng rất nhiều, nhưng dần dần chúng nó cũng chẳng khác tuyệt chủng là bảo! Con thú trong tay ngươi chính là con thú Chiến Thiên cuối cùng trong thế gian này rồi”.



Diệp Huyên nhíu mày: “Tuyệt chủng rồi sao?”



Tiểu Đạo gật đầu: “Cũng có thể coi là vậy. Nhưng sở dĩ chúng nó diệt tộc chẳng phải chỉ là bởi ăn đồng loại, mà còn một vài nguyên nhân khác nữa”.



Diệp Huyên hỏi: “Nguyên nhân gì?”



Tiểu Đạo thản nhiên nói: “Điều này liên quan đến một câu chuyện xưa, phải thu phí!”



Diệp Huyên: “…”



Tiểu Đạo lại nói: “Còn một cách nuôi nữa, nhưng mà khó lắm, còn khó hơn cả hai cách trước cơ!”


Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Cách nào vậy?”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên, cười bảo: “Ăn những loài ác thú có cấp bậc cao hơn nó. Theo ta được biết, trong vũ trụ mênh mông rộng lớn này, chỉ có hai loài ác thú mạnh hơn nó mà thôi, một trong số đó chính là Ác Lai xếp thứ nhất, loài thú này chính là thiên địa đệ nhất ác thú…”



Nói tới đây, có vẻ nàng nghĩ tới điều gì, thế nên thoáng ngừng một lát, sau đó mới bảo: “Ở cái thời đại kia, nó chính là loài ác thú đứng đầu. Nếu như thú Chiến Thiên ăn được nó, à mà cũng chẳng cần ăn, chỉ cần uống một chút máu của nó thôi là đã có thể trưởng thành được rồi”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Chẳng phải cô nói thú Chiến Thiên xếp thứ hai hay sao? Vậy còn một loài ác thú nữa đâu?”




Tiểu Đạo nói khẽ: “Loại ác thú còn lại không sống cùng một thời đại với thú Chiến Thiên”.



Diệp Huyên hỏi: “Thực lực thế nào?”



Tiểu Đạo cười bảo: “Vấn đề này à, phải trả tiền!”



Diệp Huyên: “…”




Tiểu Đạo mỉm cười: “Ba cách trên đều cực kỳ khó khăn, thế nên chỉ e nhóc con này khó mà trưởng thành được!”



Diệp Huyên nhún vai: “Không sao, cứ coi như mua vật cưng cho Tiểu Linh Nhi đi vậy!”



Tiểu Đạo cười cười, sau đó nói: “Ta thực hiện đổi chác với ngươi chút nhé, thấy sao?”



Đổi chác?



Diệp Huyên thoáng kinh ngạc: “Đổi chác gì cơ?”



Tiểu Đạo cười bảo: “Ta dẫn ngươi tới chỗ này. Đó là một di tích trước kia, chắc chắn sẽ cho ngươi rất nhiều lợi ích”.



Diệp Huyên trầm giọng: “Vậy ta phải bỏ ra thứ gì?”



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Ta muốn khí tím!”



Hắn nhíu mày, đang muốn hỏi thêm gì nữa thì lại nghe thấy Tiểu Đạo cười bảo: “Đừng hỏi nữa. Bởi vì ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu, trừ phi ngươi cho ta rất nhiều, rất nhiều khí tím!”



Diệp Huyên khẽ liếc Tiểu Đạo, sau đó bảo: “Tiểu Đạo cô nương, ta có thể hỏi cô một chuyện được không?”



Tiểu Đạo cười nói: “Hỏi đi! Nếu cần thu phí thì ta vẫn quyết định thu phí, không đổi!”



Diệp Huyên trầm giọng: “Trên đời này có Lục Duy không thế?”



Tiểu Đạo mỉm cười: “Vấn đề này, phải thu phí!”



Diệp Huyên lắc đầu: “Ta biết rồi!”



Tiểu Đạo chỉ cười cười mà không nói gì.



Một lát sau, Diệp Huyên lại trầm giọng hỏi: “Di tích kia là một nơi chốn à?”



Tiểu Đạo mỉm cười: “Là một nơi có vô vàn kỳ ngộ!”



Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Đạo cô nương, chắc hẳn cô cũng biết, ta là người chướng mắt mấy thứ bảo vật tầm thường”.



Tiểu Đạo gật đầu: “Ta biết chứ, nhưng mà chỗ kia chắc hẳn sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu”.



Diệp Huyên trầm mặc một thoáng, sau đó hỏi: “Bao nhiêu khí tím?”



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên, mỉm cười: “Ba trăm sợi!”



Diệp Huyên: “…”


Tiểu Đạo lại nói: “Ngươi sẽ không hối hận đâu!”
Sau khi im lặng một lát, Diệp Huyên mới lại lên tiếng: “Chờ chút đã!”



Dứt lời, hắn liền tiến vào tháp Giới Ngục.



Diệp Huyên đi vào tầng thứ hai, lúc này, Tiểu Linh Nhi đang nói huyên thuyên gì đó với một cái hộp.



“Ta vừa thu nhận một bé heo nhỏ!”




“Ừm ừm, thú vị lắm!”



“Chúng ta cùng nuôi nó nhá? Vui lắm vui lắm nha…”











Tiểu Linh Nhi đang nói chuyện với ai vậy nhỉ?




Diệp Huyên nghi hoặc. Hắn bước tới, nhưng đúng lúc này Tiểu Linh Nhi lại đóng nắp hộp vào, sau đó quay người, chớp mắt nhìn Diệp Huyên.



Diệp Huyên cười hỏi: “Muội đang nói chuyện với ai thế?”



Mắt Tiểu Linh Nhi chớp chớp mấy cái, sau đó hơi cúi đầu.



Diệp Huyên cười nói: “Không thể nói à?”



Tiểu Linh Nhi nói khẽ: “Bí mật á!”



Diệp Huyên nhẹ nhàng vuốt đầu nhỏ của Tiểu Linh Nhi, cười bảo: “Được. Ca ca không hỏi nữa!”



Tiểu Linh Nhi vội vàng gật đầu lia lịa.



Diệp Huyên nói khẽ: “Chúng ta còn bao nhiêu khí tím nữa?”



Khí tím!



Tiểu Linh Nhi mở to mắt, sau đó khẽ mở lòng bàn tay ra, một sợi khí tím liền xuất hiện trong tay cô bé.



Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Đây là…”



Lúc này, tầng chín đột nhiên cất lời: “Ngốc, đây là tổ khí nguyên bản, Chỉ cần có thứ này thì cô nhóc có thể không ngừng sản xuất ra loại khí tím kia, tất nhiên vẫn có chênh lệch rất lớn với Linh tổ bản thể. Có điều, ở trong vũ trụ này, loại khí tím này có thể coi là cực kỳ hiếm thấy rồi!”



Diệp Huyên có phần kích động: “Nói cách khác, Tiểu Linh Nhi có thể dùng sợi khí tím nguyên bản này mà sản xuất ra vô số khí tím khác ư?”



Tầng chín đáp: “Cũng có thể nói vậy, chỉ là sợi khí tím nguyên bản này cũng sẽ tới lúc hao hết, tất nhiên là cũng vào khoảng mười mấy năm”.



Diệp Huyên trầm giọng: “Ta hiểu rồi!”



Khí tím căn nguyên…



Diệp Huyên thoáng nghi hoặc, hắn nhìn Tiểu Linh Nhi: “Muội lấy được khí tím bản nguyên này từ chỗ nào?”



Tiểu Linh Nhi đáp: “Bạch!”



Diệp Huyên hỏi: “Là nhóc con màu trắng kia ấy hả?”



Tiểu Linh Nhi gật đầu.



Nghe vậy, Diệp Huyên liền hiểu rõ.



Khi trước Tiểu Linh Nhi lấy được hai chiếc hộp, ắt hẳn tổ khí bản nguyên này được lấy từ trong đó ra.



Tầng chín đột nhiên nói: “Đừng để cô gái ngoài kia biết Tiểu Linh Nhi có tổ khí bản nguyên, cô ta rất khao khát loại khí tím này. Cẩn thận chút!”



Diệp Huyên trầm giọng: “Tiền bối có thể cảm nhận được thực lực của nàng ta không?”



Tầng chín đáp: “Không được, người này quá mức thần bí. Lúc này nàng ta không chút e sợ cô gái váy trắng, có thể thấy là không hề đơn giản chút nào!”



Diệp Huyên gật đầu: “Ta sẽ cẩn thận”.



Tầng chín lại nói: “Ngươi cũng đừng lo lắng quá, cứ nâng cao cảnh giác một chút là được. Nàng ta đã nhìn thấy thực lực của cô gái váy trắng, sẽ không ngu đến mức làm hại ngươi đâu!”



Diệp Huyên cười: “Tiền bối, người không gây khó dễ cho ta cũng là
1643381922065.png

Tầng chín lại nói: “Nhưng ta cũng không mặt dày được như ngươi, có nhiều lúc ngươi đúng là chẳng biết xấu hổ gì cả”.



Diệp Huyên: “…”



Một lát sau Diệp Huyên mới rời khỏi tháp Giới Ngục. Hắn nhìn Tiểu Đạo trước mặt mình: “Tiểu Đạo cô nương, di tích cũ trong lời cô nói rốt cuộc là nơi như thế nào? Có nguy hiểm không?”




Tiểu Đạo mỉm cười: “Ngươi cứ yên tâm, chỗ kia sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu!”



Diệp Huyên trầm giọng: “Ba trăm sợi khí tím không phải con số nhỏ đâu đấy!”



Tiểu Đạo chỉ cười mà không nói gì.



Một lát sau, Diệp Huyên mới trầm giọng bảo: “Được, ta sẽ cho cô ba trăm sợi khí tím!”




Dứt lời, hắn liền chỉ tay một cái, ba trăm sợi khí tím liền xuất hiện trước mặt Tiểu Đạo.



Tiểu Đạo khẽ hé miệng, những sợi khí tím kia liền nhẹ nhàng trôi vào trong miệng nàng ta, chỉ một lát, nàng ta đã lộ ra vẻ mặt say mê.



Diệp Huyên khẽ liếc Tiểu Đạo một cái, sau đó nói: “Tiểu Đạo cô nương, cô tên Tiểu Đạo, mà tiệm cầm đồ của cô lại được đặt tên là tiệm cầm đồ Thiên Đạo, cô không phải là Thiên Đạo Chi Linh đấy chứ!”



“Thiên Đạo?”



Tiểu Đạo chớp mắt, lắc đầu cười: “Ta không phải Thiên Đạo, Thiên Đạo thực sự đã ngủ say trong dòng sông lịch sử đằng đẵng rồi. Về phần thân phận và lai lịch của ta, ngươi phải đưa rất nhiều, rất nhiều tiền cho ta thì ta mới có thể nói cho ngươi biết được!”



Diệp Huyên lắc đầu: “Ta nghèo lắm!”



Tiểu Đạo cười ha ha: “Ngươi cũng đâu có nghèo, cứ lấy bừa một bảo vật của ngươi ra đều có giá trị liên thành cả mà”.



Diệp Huyên cười cười, sau đó nói: “Tiểu Đạo cô nương, cô có bảo vật gì cực kỳ cực kỳ tốt không? Cho ta mở mang kiến thức với!”



Tiểu Đạo chớp mắt: “Ngươi sẽ không cướp mất đấy chứ?”



Diệp Huyên lắc đầu: “Cô nương nói đùa gì thế? Ta nào dám cướp đồ của cô?”



Tiểu Đạo bật cười ha ha, sau đó khẽ mở bàn tay ra, một chiếc bút lông liền xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ta.



Diệp Huyên vội vã hỏi: “Đây là thứ gì thế?”



Tiểu Đạo mỉm cười: “Thứ này có tên là bút Thiên Đạo, từng là bảo vật tùy thân của Thiên Đạo tối cao, chiếc bút này đỉnh lắm đó”.



Diệp Huyên hỏi: “Đỉnh đến mức nào vậy?”



Khóe miệng Tiểu Đạo khẽ cong: “Chiếc bút này đại diện cho ý chí của Thiên Đạo, có thể tùy ý điều động sức mạnh của chúng sinh trong chư thiên vạn giới cho bản thân sử dụng. Sự sống chết của sinh linh trong vũ trụ cũng phụ thuộc vào đầu bút, nó có thể tùy tiện chém đứt cả một kỷ nguyên vũ trụ đấy”.



Diệp Huyên nhíu mày: “Khoa trương đến mức đó sao?”



Tiểu Đạo cười nói: “Cũng thường thôi, món đồ chơi này đúng là lợi hại thế đấy”.



Diệp Huyên nói: “Hay là cô thử làm mẫu chút đi?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Không thể thử được!”



Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”



Tiểu Đạo nói khẽ: “Chiếc bút này là bút Thiên Đạo, chỉ mình Thiên Đạo mới có thể sử dụng, hoặc là đứa con mà Thiên Đạo công nhận cũng được, còn người bình thường sẽ không thể nào sử dụng được nó. Tất nhiên ta cũng làm được, nhưng tại sao tự dưng lại thử làm gì chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK