Vừa nghĩ tới lốc xoáy kia, tim Diệp Huyên dập mạnh.
Quá khủng khiếp!
Năng lượng đáng sợ đó thì e là cơ thể Địa Tiên cũng chẳng chịu nổi.
Cũng may có hai cô gái, nếu không hắn chẳng thể đặt chân tới tinh vực này.
Mà bây giờ, mấy người theo sau họ đã biến mất tăm.
Về chuyện còn theo nữa không thì hắn cũng không biết.
A Liên bỗng chỉ về nơi xa: “Chính là chỗ kia!”
Diệp Huyên nhìn theo, chỗ sâu trong tinh không, một cung điện to lớn màu đen, đen kịt từ trên xuống dưới, âm trầm u ám đang lơ lửng.
Mà trên đầu cung điện này còn có hai chữ đỏ như máu: U Minh.
Diệp Huyên nhíu mày: “Điện U Minh?”
U Minh?
Diệp Huyên nhìn đại điện màu đen phía xa, hỏi: “Điện U Minh?”
A Liên khẽ gật đầu: “Điện U Minh”.
Diệp Huyên lại hỏi: “Là thế lực gì?”
A Liên khẽ cười, không nói gì.
Viên Tiểu Đao ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Thế mà lại không ngờ được, ở một nơi xa xôi thế này còn có một thế lực lớn mạnh thế này!”
A Liên nhìn Viên Tiểu Đao, cười nói: “Lớn mạnh? Sao lại thấy như vậy?”
Viên Tiểu Đao nhìn cung điện màu đen phía xa kia, nhẹ giọng nói: “Nguy hiểm!”
Nguy hiểm!
Vẻ mặt ả ta lúc này vô cùng nghiêm trọng.
Thứ có thể khiến ả ta cảm thấy nguy hiểm ở vũ trụ Tứ Duy này không phải là không có, nhưng vô cùng ít.
Thế nhưng lúc này ả ta lại cảm thấy nguy hiểm!
Rõ ràng, thế lực này không phải là thế lực đơn giản.
A Liên cười: “Chúng ta đi xem thử xem!”
Nói xong, nàng ta đi về phía xa.
Diệp Huyên cũng vội đi theo.
Viên Tiểu Đao do dự một lát rồi cũng đi qua theo.
Không lâu sau, ba người đã đến phía trước điện U Minh kia, trước điện trống trải, rất vắng vẻ.
Diệp Huyên nhìn A Liên, A Liên nhẹ nhàng đẩy cửa lớn, cửa vừa mở ra thì một trận gió lạnh đã thổi đến.
Ba người đi vào trong đại điện, bên trong đại điện cũng trống trải, ở trước mặt ba người là mười một pho tượng cô gái đứng sừng sững.