Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

hĩa với cái chết!



Những đứa trẻ mồ côi này trải qua nhiều năm huấn luyện và bồi dưỡng.



Không chỉ thực lực xuất sắc mà còn hết lòng trung thành với nhà họ Tần!



Theo lời người huấn luyện đám trẻ mồ côi trong nhà họ Tần nói, cho dù có phải đối mặt với những nguy hiểm tần nhẫn hơn cái chết, chúng cũng không bao giờ phản bội gia tộc!



Tần Vạn Hào nhìn Tần Trọng.



“Nhân lúc trời tối rồi, cậu đến chỗ bọn chúng cắm trại bắt một người, sau đó moi tin từ miệng hắn ta”.



Tần Trọng vội nói: “/Ông chủ, làm như vậy chúng ta có đánh rắn động cỏ không?”



“Chúng ta cần phải cử một tên nội gián chà trộn vào đội của bọn chúng, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn nắm được thế chủ động”.



Nói xong, Tần Vạn Hào rút từ trong ngực ra một chiếc bình nhựa.






Ông ta đổ ra một viên thuốc nhỏ màu xanh lá cây.



Lúc Tần Trọng nhìn thấy loại thuốc viên xanh lá cây này, mí mắt giật liên tục không kiềm chế được.



Những đứa trẻ mồ côi này được nuôi dưỡng từ nhỏ luôn tuân theo mọi mệnh lệnh của gia tộc một cách vô điều kiện.



Đó là bởi vì mạng sống của mỗi người trong số họ đều nằm trong tay của gia tộc họ Tần.



Trong người họ đều có loại độc này.



Nếu muốn tiếp tục sống.



Thì nhất định phải nghe lời.



Nhất định phải trung thành với nhà họ Tần.



“Cậu bắt lấy mội người biết nghe lời. Sau đó nhét viên thuốc này vào miếng hắn.”



“Hắn muốn sống thì nhất định phải nghe lời của chúng ta!”



Tần Vạn Hào nhìn thẳng vào Tần Trọng.



“Sau khi nuốt viên thuốc này cả người sẽ bị đau đớn, chắc hẳn cậu là người hiểu rõ hơn ai hết”.



Ánh mắt Tần Vạn Hào lóe lên sự hung ác dữ tợn.



“Những lời thừa thãi, chắc là không cần tôi nói nhiều nữa nhỉ?”



“Vâng!”



Tần Trọng lập tức cúi đầu tuân lệnh.



Từ mũi hắn nhỏ xuống từng giọt mồ hồi lạnh.



Chương 640: Giọng nói giữa màn đêm



Sau khi màn đêm buông xuống, núi rừng tối đen như mực, không nhìn thấy cả ngón tay mình.



Nhân lúc trời tối, Tần Trọng tự mình dẫn theo hai người chầm chầm đi về phía lều trại của Lý Phong.



Lều trại của họ cách chỗ Lý Phong nửa ngọn đồi, theo hướng đi từ dưới núi lên, có vẻ như không xa lắm.



Nhưng Tần Trọng dẫn theo hai người.



Trong khi họ đi vào khu rừng rậm rạp liền phát hiện mình đã đi được một đoạn đường.



Không những không tiến gần đến lều trại của Lý Phong mà lại đi ngày càng xa hơn.



Tần Trọng lập tức dừng lại, hỏi hai người theo sau hắn: “Sao lại thế này?”



Hai người họ cũng mù tịt.



Bọn họ đều trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt.



Bàn tay mỗi người bọn họ đều đã nhuốm máu.



Lúc trước khi giết người, cũng thường hành động trong đêm tối.



Bọn họ là những linh hồn của bóng đêm.



Chớp mắt đã cướp đi mạng sống của người khác.



Đối với bọn họ, giết người đã thành như cơm bữa.



Nhưng dù là sát thủ luôn hành động trong bóng tối như bọn họ.



Lúc này không chỉ mất phương hướng, mà còn cảm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK