Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng quy vu tận!

Diệp Huyên cũng không muốn chết, nhưng lúc này, hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.

Khi không thể không chết, thì sao mình không kéo theo mấy kẻ chết chung chứ?

Liều thôi!

Sau khi tháp Giới Ngục xuất hiện, sắc mặt của Đế Khuyển ở cách đó không xa lập tức thay đổi, nó vẫn luôn rất e sợ cái tháp này của Diệp Huyên!

Khi nhìn thấy ngọn tháp nhỏ ở giữa lông mày Diệp Huyên, vẻ mặt người đàn ông trung niên trở nên rất nặng nề!

Vào khoảnh khắc Diệp Huyên sử dụng tháp Giới Ngục, tầng năm đột nhiên chấn động dữ dội.

Trong tầng một, Tiểu Linh Nhi chớp mắt, sau đó, cô bé chạy đến ôm chặt lấy thanh kiếm ở giữa đỉnh tháp, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì…

Chẳng mấy chốc, tầng thứ năm dần rung lên!

Bên ngoài, Diệp Huyên đột nhiên cau mày, vì tháp Giới Ngục vẫn không ra ngoài.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Lúc này, cả tòa tháp Giới Ngục đột nhiên rung lên, Diệp Huyên lập tức như bị trúng một đòn mạnh, thất khiếu chảy máu!

Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông trung niên ở cách đó không xa sửng sốt đó tỏ vẻ nghi hoặc: “Bị phản phệ?”

Nói xong, lúc ông ta đang định ra tay, một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng!

Nghe thấy tiếng kiếm reo này, sắc mặt người đàn ông trung niên hơi thay đổi, vội vã dừng lại, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên, vì tiếng kiếm reo kia vang lên từ trong người hắn!

Tiếng kiếm reo khiến người ta khiếp sợ!

Người đàn ông trung niên siết chặt tay phải, vẻ mặt vô cùng đề phòng!

Diệp Huyên ở phía xa đột nhiên ngã xuống, vào khoảnh khắc ngã xuống, hắn cảm thấy trong người mình như có thứ gì đó đang lăn lộn.

Tầng năm muốn ra ngoài ư?

Đúng lúc này, thanh kiếm trên đỉnh tháp đột nhiên rung lên dữ dội.

Tầng năm yên tĩnh trở lại!

Nhưng chẳng mấy chốc, tầng năm lại rung bần bật như muốn nổ tung!

Đúng lúc này, thanh kiếm trên đỉnh tháp đột nhiên bay ra, sau đó bay thẳng vào trong tầng năm!

Sau khoảng một khắc yên tĩnh, một thanh kiếm đột nhiên bay ra, ngay sau đó, thanh kiếm này xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Khi thấy thanh kiếm này, sắc mặt người đàn ông trung niên cách đó không xa thay đổi, ông ta lùi lại hơn trăm trượng!

Thanh kiếm kia không để ý tới ông ta, thân kiếm gõ nhẹ lên đầu Diệp Huyên ba lần, một giây sau, nó đột nhiên xoay kiếm, một tia kiếm quang bao phủ vùng không gian này.

Sắc mặt người đàn ông trung niên ở phía xa lập tức thay đổi, ông ta duỗi tay phải về phía trước rồi đè xuống, không gian trước mặt ông ta bắt đầu nén lại, tạo thành một bức tường không gian rất dày!

Lúc này, thanh kiếm đã đến!

Vụt!

Bức tường không gian lập tức bị xuyên thủng, thanh kiếm xuyên thủng qua giữa lông mày người đàn ông trung niên.

Cơ thể ông ta lập tức cứng đờ, ông ta nhìn về phía trước với vẻ khó tin, như muốn nói gì đó…

Diệp Huyên và Đế Khuyển cũng hơi mơ hồ.

Đây là bị giết chết trong nháy mắ tư?

Lúc này, thanh kiếm kia bay đến trước mặt Diệp Huyên, nó đến rất gần hắn, một lát sau, nó gõ nhẹ lên vai Diệp Huyên, sau đó biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.

Đi rồi?

Diệp Huyên ngây người.

Nó chạy rồi?

Không đúng!

Như nghĩ đến đều gì, Diệp Huyên vội vàng gọi Tiểu Linh Nhi: “Ngươi biết nó đi đâu không?”

Tiểu Linh Nhi đến gần Diệp Huyên, cô bé nằm nhoài bên tai Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Nó… Nó nói nó đi tìm người đến giúp đỡ!”

Tìm người?

Diệp Huyên sửng sốt, tìm ai?

Một giây sau, người Diệp Huyên rung lên một cái!

Còn có thể là ai nữa!

Chắc chắn là đi tìm cô gái váy trắng rồi!

Nhưng trong tháp này?

Diệp Huyên vội vã đi vào trong tháp Giới Ngục, tầng năm đã yên tĩnh trở lại, không còn chút động tĩnh!

Sắc mặt Diệp Huyên vô cùng nặng nề, hắn biết khi nãy tầng năm đã suýt ra ngoài! Là thanh kiếm kia trấn áp đối phương lại, nhưng có lẽ thanh kiếm kia không trấn áp được bao lâu nữa, nếu không, đối phương cũng sẽ không đi tìm cứu binh!

Chuyện rất nghiêm trọng!

Còn nghiêm trọng hơn trước đây!

Lúc này, Đế Khuyển đi tới bên cạnh hắn: “Tiểu tử, tình hình sao rồi?”

Diệp Huyên lắc đầu cười khổ: “Tình hình rất tệ!”

Bây giờ hắn không chỉ có kẻ thù mạnh bên ngoài, mà bên trong còn có một kẻ thù vô cùng mạnh nữa, tồn tại có thể khiến thanh kiếm kia cũng phải kiêng dè, tầng năm này đáng sợ đến mức nào chứ?

Diệp Huyên lắc đầu, không nghĩ đến vấn đề này nữa, hắn đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, vung tay phải lên, nhẫn chứa đồ của ông ta bị hắn lấy đi, sau đó, hắn ôm Tiểu Linh Nhi nhảy lên người Đế Khuyển.

Diệp Huyên và Đế Khuyển đang muốn rời đi, lúc này, một tàn ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ!

Người đến chính là đại thần tầng hai!

Đại thần tầng hai nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Khi nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Huyên kể lại chuyện khi nãy!

Đại thần tầng hai nặng nề nói: “Đi trước đã!”

Nói xong, nàng ta đi vào tháp Giới Ngục.

Đế Khuyển nhảy lên một cái, lập tức biến mất trong chân trời mênh mông.

Đế Khuyển và Diệp Huyên rời đi chưa bao lâu, mười mấy người xuất hiện ở nơi bọn họ vừa đứng.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu tím.

Gã ta nhìn về cuối chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Không ngờ ông ta đã chết rồi… Xem ra Diệp Huyên này còn có lá bài tẩy mà chúng ta không biết!”

Một ông lão sau lưng gã ta nói với giọng điệu nặng nề: “Người này thật sự không đơn giản, lần này chúng ta đã thiệt hại rất nặng nề rồi…”

Người đàn ông áo tím hỏi: “Muốn từ bỏ sao?”

Ông lão đáp: “Gia chủ nhà họ Hoàng Phủ ta đã ngã xuống…”

Người vừa bị thanh kiếm kia giết chết chính là gia chủ nhà họ Hoàng Phủ!

Người đàn ông áo tím cười khẽ: “Vậy thì càng phải báo thù, không phải sao?”

Ông lão im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK