Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên không trung, Vị Ương Thiên và ông lão lưng còng lẳng lặng quan sát trận chiến bên dưới. Người trước không lộ biểu cảm, người sau đã hơi sa sầm mặt.

Lão ta không ngờ Diệp Huyên lại ngoan cường đến mức có thể đánh ngang tay với Mạc Tà như vậy, hơn nữa càng đánh càng mạnh.

Khi tất cả mọi người đều đang chăm chú quan sát, hai người kia đã bắt đầu lao vào cận chiến.

Mạc Tà sở hữu thân xác vô địch, phản ứng cực nhanh, khả năng ứng biến cũng linh hoạt vô cùng. Diệp Huyên lại có kiếm pháp sắc bén, từng chiêu đều nhằm vào chỗ hiểm, đặc biệt là thuật phi kiếm xuất quỷ nhập thần, mỗi lần tung ra đều khiến người khác khó lòng phòng bị khiến ai nấy đều kiêng kỵ không thôi.

Khả năng cận chiến của hắn chỉ có thể dùng hai chữ kinh khủng đến hình dung, nếu không tu ra được pháp thân Thiên Địa như Mạc Tà thì căn bản không ai có thể đối chiến với hắn.

Ầm!

Một tiếng vang lớn nổ ra, hai người đang giao chiến đồng thời thối lui gần trăm trượng. Những thanh phi kiếm lại vùn vụt bay về phía Mạc Tà như những tia chớp.

Hắn ta tung cả hai quả đấm ra đón đỡ, tiếng nổ ầm vang không ngừng bộc phát.

Khi Mạc Tà dừng lại, trước mặt hắn là những mảnh vụn rải rác của phi kiếm. Vào giây phút thấy Diệp Huyên xuất hiện, hắn ta nheo mắt lại rồi biến mất, tống một quyền cực nhanh vào ngực đối thủ.

Khi nắm đấm tung ra cũng là lúc mũi kiếm trong tay Diệp Huyên lướt băng băng vào cổ họng hắn ta. Lần này vẫn là Nhất Kiếm Định Hồn!

Nhưng Mạc Tà lại không tránh né.

Hai người không ai tránh ai mà đều muốn dùng mạng đổi mạng!

Mạc Tà biết rõ, nếu né đường kiếm này thì khả năng hắn ta kết liễu Diệp Huyên được sẽ giảm đi đôi chút. Diệp Huyên cũng biết rõ nếu tránh khỏi cú đấm này thì sẽ bị áp đảo toàn diện từ sức mạnh đến khí thế, khi ấy chỉ còn con đường chết.

Vì vậy hắn cũng không thể lui!

Những người khác thấy vậy thì nín thở.

Lần này chỉ có thể phân định bằng sống chết.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, mũi kiếm trong tay Diệp Huyên đâm vào họng Mạc Tà. Cả người hắn ta run bắn lên, linh hồn bị đóng đinh lại trong thân thể như con cá nằm trên thớt, không thể cử động.

Đồng thời, linh hồn hắn ta cũng đang trở nên mờ ảo...

Gần như cùng lúc ấy, quả đấm của Mạc Tà nện vào bụng Diệp Huyên, biến hắn thành con diều đứt dây bay tít về sau. Thân thể hắn bắt đầu nứt nẻ, máu tuôn ào ạt, trông khủng khiếp vô cùng.

Cuối cùng, Diệp Huyên tông thẳng vào tường thành.

Ầm!

Bức tường run lên bần bật, vết nứt lan ra.

Diệp Huyên trượt xuống thành một đống, máu không ngừng đọng lại thành vũng dưới thân, nhuộm đỏ mặt đất.

Hắn chỉ cảm thấy cơ thể như nát vụn, ngũ tạng cũng theo đó mà hòa tan, thậm chí không còn sức để nhấc một ngón tay lên nữa.

Hắn nhắm nghiền mắt lại, nhìn thấy từng gương mặt xuất hiện...

Liên Nhi, An Lan Tú, Mặc Vân Khởi, Khương Cửu, Bạch Trạch...

Nghĩ đến những người này, Diệp Huyên đã gần như rơi vào hôn mê bỗng siết chặc nắm tay. Một khắc sau, một vốc Tử Nguyên Tinh xuất hiện trên ngực, hắn bắt đầu điên cuồng hấp thu chúng.

Hắn không muốn chết!

Không thể chết!

Hắn phải sống!

Ý chí cầu sinh mãnh liệt trợ giúp Diệp Huyên xua đuổi cơn buồn ngủ kia đi, vì hắn biết chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ không bao giờ tỉnh dậy lại nữa.

Diệp Huyên nghiến răng ken két, hai tay siết lại in hằn ra dấu, sử dụng chút sức lực cuối cùng của mình để sống.

Vì bản thân, cũng vì muội muội!

Ở bên kia, linh hồn của Mạc Tà cũng bắt đầu trở nên hư ảo trong thân thể. Hắn ta hiển nhiên đang nỗ lực bảo vệ nó, nhưng nó vẫn chậm rãi trôi dần đi, nếu cứ tiếp tục thì sẽ hoàn toàn biến mất.

Khi ấy sẽ thật sự là thần hồn câu diệt.

Bốn bề lặng phắc như tờ, ai nấy đều hồi hộp nhìn cuộc phân định thắng thua giữa hai yêu nghiệt đứng đầu thiên hạ.

Trên không trung, Bạch tiên sinh bỗng đứng dậy, nói với ông lão lưng còng: “Trận chiến giữa cả hai nên chấm dứt ở đây chứ?"

Ông lão ngó xuống Mạc Tà, lẳng lặng một hồi rồi gật đầu, hiển nhiên cũng không muốn để hắn ta bỏ mạng ở đây.

Nào ngờ đúng lúc ấy, linh hồn của Mạc Tà lên tiếng: “Vẫn chưa kết thúc!"

Mọi người rối rít nhìn sang, chỉ thấy hắn ta đăm đăm nhìn đối thủ, thốt lên từng chữ: “Trận chiến giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc!"

Vừa nói xong, không gian bên cạnh hắn nứt toác, một con yêu thú nhảy ra.

Là Ác Kỳ Lân!

Nhóm Bạch tiên sinh thấy vậy đều biến sắc.

Dưới sân, Mạc Tà nhẹ giọng nói: “Nó là yêu thú của ta, không tính ngoại viện”.

Sau đó hất đầu về phía đối diện: “Kết thúc đi!"

Thấy con Ác Kỳ Lân tung vó về phía Diệp Huyên, nhóm Bạch tiên sinh hoảng hốt muốn ra tay nhưng đều bị tất cả cường giả Ma Kha tộc xuất hiện chặn lại.

Ông lão lưng còng cũng nhìn chằm chằm Vị Ương Thiên, chỉ cần đợi nàng ta có động tĩnh sẽ lập tức xuất chiêu, nào ngờ nàng ta vẫn lẳng lặng như một pho tượng.

Khi con Ác Kỳ Lân đã gần đến trước mặt, một tia sáng đen lóe lên từ trên người Diệp Huyên. Sau đó, một con yêu thú cũng xuất hiện.

Đế Khuyển!

Từ vị trí nằm trên đất, Diệp Huyên khẽ nói: “Đế huynh, thịt nó!"

Đế Khuyển lắc lắc đầu, nhìn con kỳ lân với một nụ cười như có như không: “Đây là giống cái đó, chữ 'thịt' này... Hề hề...”

Diệp Huyên: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK