Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt biển xa xôi, Đế Khuyển chở Diệp Huyên lao nhanh, lúc này, tốc độ của Đế Khuyển đã nhanh đến cực hạn.

Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên lưng Đế Khuyển, hắn đặt hai tay lên đầu gối, đang không ngừng hấp thu Tử Nguyên Tinh!

Chữa thương!

Ở trận chiến trước đó, hắn đã mất rất nhiều sức, đặc biệt là lúc sử dụng tháp Giới Ngục, dù vẫn chưa sử dụng hoàn toàn, nhưng cũng có ảnh hưởng nhất định với hắn.

Đế Khuyển đột nhiên nói: “Tiểu tử, có phải trong người ngươi có thứ gì muốn ra ngoài không?”

Diệp Huyên gật đầu.

Đế Khuyển hỏi: “Không dễ đối phó à?”

Diệp Huyên cười khổ.

Đối phó?

Nếu có thể đối phó, thanh kiếm kia cũng sẽ không rời đi!

Bây giờ thanh kiếm kia rời đi, trong tháp thiếu ba thanh kiếm, hắn cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa…

Cô gái váy trắng!

Không thể không nói, hắn thật sự thấy hơi nhớ cô gái váy trắng.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên sa sầm mặt.

Ỷ lại!

Trong khoảnh khắc khi nãy, không ngờ hắn lại nghĩ nếu cô gái váy trắng đến, chắc chắn có thể giải quyết được nguy cơ lần này!

Sự thật cũng là như thế!

Nhưng Diệp Huyên hắn không thể ý lại cô gái váy trắng như vậy, hắn cũng không cho phép mình ỷ lại vào người khác.

Con người một khi ỷ lại người khác thì sẽ lười biếng.

Mọi việc đều phải dựa vào bản thân!

Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, hắn mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn, chính là kiếm Tiên Linh! Nhìn thanh kiếm trong tay, Diệp Huyên cười khẽ: “Nhất định phải dựa vào chính mình!”

Đế Khuyển đột nhiên nói: “Tiểu tử, có chí khí, nếu thế thì ngươi thả ta đi, có được không?”

Diệp Huyên đen mặt lại…

“Ha ha…”

Đế Khuyển đột nhiên cười to: “Tiểu tử, nếu ngươi không còn sự lựa chọn nào khác thì ta có một cách, ngươi muốn nghe không?”

Diệp Huyên hỏi: “Cách gì?”

Đế Khuyển nói: “Không phải ngươi có cách che giấu hơi thở của mình sao?”

Diệp Huyên gật đầu: “Phải, nhưng đối phương vẫn luôn theo dõi ta, cho nên ta hoàn toàn không thể triển khai bí thuật này”.

Hắn đã muốn sử dụng khí hỗn độn che giấu bản thân từ lâu rồi, nhưng người trong bóng tối vẫn luôn theo dõi hắn và Đế Khuyển, vì thế, bây giờ hắn che giấu hơi thở không có chút ý nghĩa nào cả.

Đế Khuyển nói: “Ta có cách kéo dãn khoảng cách với bọn họ, cho ngươi có thời gian”.

Diệp Huyên nhìn Đế Khuyển: “Là sao?”

Đế Khuyển không nói gì, nó đột nhiên gào lên một tiếng, một giây sau, tốc độ của nó tăng nhanh, không gian chỗ nó đi qua lập tức bị xé rách, có thể thấy tốc độ của nó nhanh đến mức nào!

Vào khoảnh khắc Đế Khuyển biến mất, một tàn ảnh đột nhiên xuất hiện trong không trung, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng vẫn chênh lệch so với Đế Khuyển một chút!

Chẳng mấy chốc, khoảng cách giữa Đế Khuyển và tàn ảnh kia càng lúc càng xa…

Một khắc sau, Đế Khuyển dừng lại trên một hòn đảo.

Vừa mới dừng lại, nó đã ngã thẳng xuống đất, Diệp Huyên thay đổi sắc mặt, đang muốn nói chuyện, Đế Khuyển đột nhiên nói: “Che giấu hơi thở đi, đừng lãng phí thời gian!”

Nói xong, nó từ từ nhắm mắt lại.

Diệp Huyên không nói gì thêm, đưa Đế Khuyển vào trong tháp Giới Ngục, một giây sau, hắn sử dụng khí hỗn độn hoàn toàn che giấu bản thân.

Lúc này, trên người hắn không còn chút hơi thở nào cả.

Sau khi Diệp Huyên biến mất chưa được ba giây, một tàn ảnh lướt qua trên đầu hắn.

Trong bóng tối bên dưới, Diệp Huyên đứng im không động đậy.

Không lâu sau đó, tàn ảnh kia lại lùi về, thần thức của kẻ đó như một cái lưới lớn bao phủ cả hòn đảo nhỏ, Diệp Huyên cũng cảm nhận được thần thức của đối phương, lúc này, hắn cũng bắt đầu nín thở.

Một lát sau, thần thức kia biến mất, tàn ảnh trên không trung cũng mất tăm.

Mà Diệp Huyên vẫn không rời đi!

Khoảng nửa canh giờ sau, mấy bóng đen bay ngang qua trên bầu trời…

Hơi thở của mỗi một bóng đen đều cực kỳ mạnh mẽ, ít nhất là trên Thánh Cảnh!

Cảm nhận được điều này, vẻ mặt Diệp Huyên cực kỳ nghiêm túc, con mẹ nó rốt cuộc là ai muốn xử hắn vậy? Trận thế quá đáng sợ!

Cứ thế đến sau khi trời tối, Diệp Huyên mới lặng lẽ rời đi, nhưng lúc này, hắn cũng không chọn ngự kiếm phi hành trên không trung, bây giờ ngự kiếm phi hành rõ ràng là tự tìm đường chết!

Đi đường thủy!

Diệp Huyên lặn vào trong biển, chậm rãi tiến lên!

Hắn cũng không dám đi quá nhanh, những người trong bóng tối kia đều không phải người bình thường, e rằng sẽ bị đối phương chú ý tới!

Dù chậm một chút, nhưng an toàn vẫn quan trọng nhất!

Trên bầu trời ở nơi nào đó, một người đàn ông trung niên mặc áo tím đứng yên, người nọ chính là Nhân Quân thần bí kia. Trước mặt gã ta là bốn hư ảnh, bốn hư ảnh này như ẩn như hiện, vô cùng kỳ lạ.

Một lát sau, Nhân Quân lên tiếng: “Hoàn toàn biến mất?”

Một hư ảnh trước mặt gã ta gật đầu: “Im hơi lặng tiếng biến mất, không có chút hơi thở nào”.

Nhân Quân cong môi: “Thú vị đấy!”

Hư ảnh trầm giọng nói: “Nhân Quân, bây giờ nên làm gì đây?”

Nhân Quân cười nói: “Đích đến của hắn là Táng Thiên trường thành, mà muốn vào Táng Thiên trường thành, hắn nhất định phải đi qua cửa Táng Thiên, đó là con đường duy nhất đến Táng Thiên trường thành, các ngươi ở đó đợi hắn đi”.

Bốn hư ảnh gật đầu, một giây sau, bọn họ lập tức biến mất.

Nhân Quân quay đầu nhìn sang một bên: “Đến Quan Tinh Môn một chuyến, cứ nói ta mượn bọn họ kính Quan Tâm … Mà thôi, ta sẽ tự mình đi một chuyến!”

Nói xong, gã ta xoay người bước tới một bước, lập tức biến mất không còn tăm hơi.



Bên dưới đáy biển, Diệp Huyên tìm một hang đá, ngồi xếp bằng xuống, sau đó tiến vào tháp Giới Ngục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK