Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng, sắc mặt mấy người Độc Cô Liên cực kỳ khó coi.

Nhưng không ai dám ra ngoài cả.

Bây giờ sau khi Diệp Huyên mặc bộ trang phục thần cấp kia vào, có thể nói là nhân vật vô địch. Dù là cảnh giới Vô Thượng cũng không phải đối thủ của hắn.

Mà ở đây không một ai vượt qua cảnh giới Vô Thượng cả.

Chờ đợi!

Việc bọn họ có thể làm bây giờ là chờ đợi, chờ đợi cao thủ của nhà họ Cổ đến!

Diệp Huyên đứng yên trong một góc ở bên ngoài, dù có người đi ngang qua trước mặt hắn cũng không phát hiện sự tồn tại của hắn.

Khí hỗn độn!

Diệp Huyên phát hiện nếu hắn trở nên mạnh mẽ, thì khí hỗn động này cũng sẽ thế!

Bên trong tháp Giới Ngục, Giản Tự Tại chợt cất lời: “Vì sao không đi vào giết chết hết bọn họ?”

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Bên trong có ít nhất sáu cảnh giới Vô Thượng, bây giờ nếu ta đi vào, chắc chắn bọn họ sẽ cá chết lưới rách, khi đó ta lại phải mặc vào trang bị thần cấp kia, sau đó bị phản phệ…”

Trực giác nói với hắn, kẻ thù của hắn sẽ không chỉ có nhà họ Độc Cô, vì có rất nhiều người mơ ước tháp Giới Ngục. Mà nếu hắn bị phản phệ nữa, rất có thể sẽ không được may mắn như lúc trước.

Giản Tự Tại nói: “Ngươi cũng biết suy nghĩ đó chứ…”

Nói đến đây, nàng ta im lặng một lát, sau đó nói tiếp: “Nói thế nào nhà họ Độc Cô cũng có máu mủ ruột thịt với ngươi, ngươi thật sự muốn tuyệt tình như thế ư?”

Diệp Huyên cười khẩy: “Giản cô nương, ngươi nói xem nếu ba mẫu tử ta rơi vào tay bọn họ, chúng ta sẽ có kết cục thế nào?”

Giản Tự Tại nhẹ giọng nói: “Chắc chắn sẽ chết không toàn thây!”

Diệp Huyên cười nói: “Cho nên vì sao ta phải nương tay? Bọn họ không coi ta là người thân, vì sao ta phải coi họ là người thân? Ta cũng đâu có ngốc!”

Giản Tự Tại cười nói: “Đúng thế, người ta đối xử với ta ra sao, ta sẽ đối xử với người ta như thế!”

Diệp Huyên chợt cười: “Giản cô nương, hình như gần đây ngươi không muốn ta chết nữa?”

Giản Tự Tại đáp: “Chưa có cơ hội thôi!”

Diệp Huyên cười hì hì, không nói gì nữa, hắn xoay người biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Vơ vét!

Bây giờ đám người Độc Cô Liên không dám ra ngoài, có thể nói cả phủ Độc Cô không có ai ngăn được hắn. Mà nhà họ Độc Cô lớn như vậy, sao có thể thiếu báu vật được?

Diệp Huyên bắt đầu điên cuồng vơ vét báu vật của nhà họ Độc Cô.

Diệp Huyên vô cùng hưng phấn.

Hắn cướp được ba báu vật bậc Thánh ở nhà họ Độc Cô, một thanh trường thương, một sợi dây dài và một thanh đoản đao!

Ba thứ này đều là bậc Thánh!

Ngoài ra hắn còn lấy được hơn mười triệu Tử Nguyên Tinh, bây giờ hắn có hơn mười lăm triệu Tử Nguyên Tinh!

Khoản tiền này có thể nói là vô cùng nhiều!

Ngoài ra còn lấy được vô số thứ thượng vàng hạ cám, dù mỗi một thứ đều không quá quý giá, nhưng nếu gom lại thì cũng là một khoản không nhỏ.

Lãi to rồi!

Lần này hắn có thể nói là lãi to rồi!

Sau khi vơ vét xong, Diệp Huyên đang muốn lặng lẽ rời đi thì đúng lúc này, ba sức mạnh vô hình đột nhiên xuất hiện trên không trung của tòa phủ đệ!

Khi ba uy thế này xuất hiện, một sức mạnh vô hình lập tức đảo qua mỗi một góc của phủ đệ nhà họ Độc Cô!

Cảm nhận được điều này, sắc mặt Diệp Huyên hơi thay đổi, đang muốn lặng lẽ rút lui thì lúc này, nguồn sức mạnh kia đột nhiên quét lên người hắn!

Nhưng nguồn sức mạnh kia cũng không cảm nhận được hắn!

Thấy thế, Diệp Huyên lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Giản Tự Tại nói: “Căng thẳng cái gì, dù sao khí hỗn động này cũng là thần vật, sao những người này có thể nhìn ra nó được?”

Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi!”

Nói xong, hắn lặng lẽ rút lui.

“Ngươi không giết đám người Độc Cô Liên à?”

“Giết người có chia nhanh và chậm, ta muốn từ từ giết…”

“Rõ ràng ngươi biết là đánh không lại nên muốn chạy!”

“Ta đảm bảo với ngươi, nhà họ Độc Cô chắc chắn sẽ bị diệt vong!”

“…”

Cửa phòng đột nhiên mở ra, một ông lão áo bào trắng đi vào.

Nhìn thấy ông lão áo trắng này, Độc Cô Liên ngồi ở ghế đầu lập tức thở phào nhẹ nhõm, ông ta vội đứng lên nghênh đón: “Hóa ra là tiền bối Cổ Hưu! Cảm ơn tiền bối Cổ Hưu đã đến đây giúp đỡ!”

Ông lão tên Cổ Hưu nhìn mọi người xung quanh, cười nói: “Nhà họ Cổ ta và nhà họ Độc Cô đời đời giao hảo, bây giờ nhà họ Độc Cô gặp nạn, sao nhà họ Cổ ta có thể khoanh tay đứng nhìn được? Bây giờ nhà họ Cổ ta đã phái ba cao thủ đến rồi, có bọn họ trấn thủ, Diệp Huyên kia chắc chắn không dám xuất hiện nữa!”

Độc Cô Liên trầm giọng nói: “Cổ Hưu tiền bối, Diệp Huyên này thật không đơn giản!”

Cổ Hưu cười khẽ: “Ta biết, nhưng chỉ cần hắn dám xuất hiện thì hắn chắc chắn phải chết”.

Độc Cô Liên cười nói: “Như vậy thì tốt…”

Cổ Hưu cũng cười khẽ, nhưng nụ cười này có hơi kỳ lạ.



Diệp Huyên trở về Vô Gian Luyện Ngục, vừa đến tầng thứ chín, một bóng người xinh đẹp đã nhào vào lòng hắn.

Diệp Liên!

Lúc này Diệp Liên đã tỉnh lại rồi.

Diệp Liên ôm chặt lấy Diệp Huyên không ngừng khóc. Còn Độc Cô Huyên ở cách đó không xa thì lẳng lặng đứng nhìn hai huynh muội.

Diệp Huyên nhẹ nhàng vỗ lưng cho Diệp Liên cười nói: “Đừng khóc, có ca ca đây!”

Diệp Liên không ngừng dụi đầu vào lòng Diệp Huyên, khiến trước ngực Diệp Huyên dính đầy nước mũi…

Một lúc lâu sau đó, Diệp Liên dần bình tĩnh lại, lúc này, Độc Cô Huyên đi tới, nhưng Diệp Liên lại hơi trốn tránh ở phía sau Diệp Huyên, không nhìn tới Độc Cô Huyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK