Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên không trung của Cổ phủ, Cổ Liêm nắm chặt tay phải, sắc mặt lạnh lùng.

Ông ta biết rất có thể là mình bị chơi xỏ rồi!

Nhưng vấn đề là cao thủ như thế, sao có thể nuốt lời được?

Một ông lão xuất hiện bên cạnh Cổ Liêm, ông lão nhíu mày nhìn về phía chân trời: “Người kia thật sự mạnh lắm sao?”

Cổ Liêm nhẹ giọng nói: “Một thanh kiếm suýt phá vỡ võ đạo chi tâm của ta, ông nói xem?”

Ông lão nặng nề nói: “Có lẽ cao thủ như thế sẽ không nuốt lời đâu”.

Cổ Liêm lắc đầu: “Cho dù thế nào thì người nọ cũng không tầm thường, nhà họ Cổ ta không thể xem nhẹ được”.

Ông lão nói: “Đương nhiên, ta đã điều tra lai lịch của Diệp Huyên này rồi, có lẽ bảo vật kia cũng ở trên người hắn, ngoài ra, hình như sau lưng hắn thật sự có một cao thủ bí ẩn. Vì hắn gặp nguy cơ mấy lần đều có thể vượt qua được. Nhưng rốt cuộc người nọ là người phương nào, lai lịch ra sao, chúng ta đều không biết!”

Cổ Liêm nhẹ giọng nói: “Không cần biết người nọ là ai, nhà họ Cổ ta nhất định phải có được báu vật này. Nếu lấy được nó, chắc chắn nhà họ Cổ ta có thể vượt qua Nam Bắc Võ Tông và Thánh Địa, thậm chí là hơn cả Vị Ương Tinh Cung”.

Ông lão nặng nề nói: “Nhưng nếu thật sự lấy được thứ này thì e rằng cũng là một tai họa!”

Cổ Liêm nói: “Đánh cược một lần”.

Ông lão gật đầu, như nhớ tới điều gì, ông ta lại nói: “Theo ta được biết, hình như Diệp Huyên này có quan hệ với nhà họ Vân”.

Cổ Liêm ra lệnh: “Liên lạc với nhà họ Vân, còn nữa, duy trì đại trận ở Vô Gian Luyện Ngục mọi lúc, đừng để người nọ đi ra ngoài”.

Ông lão gật đầu: “Vẫn luôn có người duy trì trận pháp, nhưng con yêu thú ở tầng thứ chín…”

Nghe thấy thế, vẻ mặt Cổ Liêm đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Nhà họ Cổ cũng khá kiêng dè Vô Gian Luyện Ngục này.

Cổ Liêm im lặng một hồi mới nói: “Ta sẽ nghĩ cách xử lý”.

Nói xong, gã ta xoay người biến mất ở cuối chân trời.



Nhà họ Độc Cô.

Vì Diệp Huyên, cho nên bây giờ nhà họ Độc Cô chỉ còn lại mấy người ít ỏi, có thể nói nhà họ Độc Cô bây giờ đã không còn tư cách đứng ngang hàng với nhà họ Ngôn và nhà họ Cổ nữa.

Trong một gian đại điện, Độc Cô Liên vẫn còn là linh hồn ngồi yên lặng, sắc mặt hơi dữ tợn.

Vì Diệp Huyên nên thực lực của nhà họ Độc Cô giảm mạnh, một vài thế lực xung quanh đã bắt đầu chậm rãi từng bước xâm chiếm sản nghiệp của nhà họ Độc Cô.

Mà nhà họ Độc Cô không có chút sức phản kháng nào, cũng không dám phản kháng.

Lúc này, Độc Cô Minh đi vào trong điện.

Nhìn thấy Độc Cô Minh, Độc Cô Liên vội đứng lên: “Chết rồi à?”

Độc Cô Minh lắc đầu.

Độc Cô Liên lại ngồi xuống: “Nhà họ Cổ cũng không giết được hắn à…”

Độc Cô Minh nhìn Độc Cô Liên: “Chúng ta phải rời khỏi Thiên Vực!”

“Rời khỏi Thiên Vực!”

Độc Cô Liên híp mắt lại: “Thúc có ý gì!”

Độc Cô Minh nặng nề nói: “Bây giờ nhà họ Độc Cô ta đã không thể cứu vãn được nữa, nếu tiếp tục ở lại nơi này thì chỉ có một con đường chết thôi. Bây giờ chúng ta dẫn theo người trong tộc rời đi, còn có cơ hội trở lại ngày xưa”.

Độc Cô Liên gằn giọng: “Những người đã chết của nhà họ Độc Cô ta cứ bỏ qua như thế sao?”

Độc Cô Minh khẽ thở dài: “Nếu còn tiếp tục nữa, gia tộc sẽ có nhiều người chết hơn!”

Độc Cô Liên siết chặt hai tay: “Diệp Huyên phải chết!”

Độc Cô Minh nhìn Độc Cô Liên, sau đó lặng lẽ lui xuống.

Ngoài điện, Độc Cô Minh nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Không cứu nổi!”

Nói xong, lão ta thẳng thừng rời đi.

Rời khỏi nhà họ Độc Cô!

Cuối cùng, lão ta vẫn lựa chọn rời khỏi nhà họ Độc Cô, vì lão ta không nhìn thấy chút hy vọng nào cả!

Trong điện, Độc Cô Liên im lặng một lát, sau đó đi đến nhà thờ tổ, ở giữa nhà thờ tổ có tượng của một người đàn ông trung niên.

Độc Cô Liên im lặng rất lâu, sau đó từ từ quỳ xuống:

“Tiên tổ, nhà họ Độc Cô xảy ra biến cố, con bất hiếu xin linh hồn của tiên tổ hiện thân!”

Một lát sau, tay của bức tượng kia đột nhiên cử động…



Tầng thứ chín, Vô Gian Luyện Ngục.

Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, một thanh kiếm Khí Âm Linh đang ngưng tụ trước mặt hắn.

Diệp Liên yên lặng dựa vào lưng hắn, còn Độc Cô Huyên thì ngồi ở một bên nhìn hai huynh muội.

Con yêu thú nhỏ kia thì nhìn chằm vào Diệp Huyên, nó rất muốn một chưởng đánh chết Diệp Huyên, nhưng lại không dám ra tay!

Chưa tới nửa canh giờ sau, không gian trước mặt Diệp Huyên khẽ run lên, sau đó, một thanh kiếm Khí Âm Linh xuất hiện.

Trước đó hắn đã ngưng tụ được bảy thanh kiếm Khí Âm Linh rồi!

Mỗi một thanh kiếm đều tương đương với Thánh khí cực phẩm, quan trọng nhất là kiếm này không thể đụng vào, dù là cảnh giới Vô Thượng chạm vào nó cũng sẽ bị ăn mòn. Hơn nữa kiếm này còn ở thể khí, rất nhẹ, dùng làm phi kiếm sẽ có tốc độ rất nhanh!

Diệp Huyên vội đưa thanh kiếm vào trong tháp Giới Ngục, hắn cũng không dám để kiếm này ở bên ngoài quá lâu, vì hắn vẫn chưa hoàn toàn khống chế được nó.

Bên trong tháp Giới Ngục, Tiểu Linh Nhi đang đứng trước tám thanh kiếm Khí Âm Linh, cô bé lạnh lùng nhìn chằm chằm tám thanh kiếm: “Các ngươi cẩn thận một chút cho ta, ta đánh nhau rất giỏi đấy, các ngươi biết không?”, nói xong, cô bé vung nắm đấm lên.

Diệp Huyên: “…”

Nhìn thấy Diệp Huyên, Tiểu Linh Nhi chớp mắt, sau đó cô bé quay đầu tiếp tục đi tưới linh quả, nhưng thỉnh thoảng cô bé sẽ lạnh lùng liếc nhìn mấy thanh kiếm kia, mà rõ ràng mấy thanh kiếm kia cũng không dám trêu vào cô bé.

Diệp Huyên lắc đầu nở nụ cười, hắn nhìn mấy thanh kiếm Khí Âm Linh kia, có mấy thanh phi kím này chẳng khác nào có thêm một lá bài tẩy!

Lúc này, Độc Cô Huyên đi tới, bà ấy nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng hỏi: “Tiếp theo con định thế nào?”

Diệp Huyên nắm lấy tay Diệp Liên lúc này đã ngủ say: “Bảo vệ tốt cho hai người!”

Độc Cô Huyên ngồi xuống trước mặt Diệp Huyên, bà ấy nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Con có chịu chấp nhận người mẫu thân này không?”

Tay Diệp Huyên khẽ run, hắn im lặng một lát, sau đó nói: “Cho con một chút thời gian!”

Có một số việc, suy cho cùng vẫn khó tiêu tan trong nháy mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK