Ngạn Nam im lặng một lát rồi hỏi: “Ta có thể từ chối không?”
Diệp Huyên cười tươi đáp: “Ông có thể thử xem!”
Ngạn Nam: “…”
Advertisement
Người áo đen chợt cất lời: “Các hạ, chúng ta có thể đàm phán!”
Diệp Huyên nhìn người áo đen: “Hôm nay ta không muốn nói phải trái!”
Advertisement
Người áo đen: “…”
Diệp Huyên nhìn về phía Ngạn Bắc: “Chúng ta đi thôi!”
Ngạn Bắc hơi do dự.
Ngạn Nam đột nhiên nói: “Các hạ, thực lực của cậu rất mạnh, Ngạn tộc ta không dám ngăn cản cậu! Nhưng cậu phải biết nếu cậu đưa nàng đi sẽ chỉ mang đến tai hoạ ngập đầu cho Ngạn tộc mà thôi!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Là sao?”
Ngạn Nam khẽ thở dài: “Có lẽ các hạ cũng biết, Ngạn tộc ta thờ phung Cổ Thần, mà cứ cách mười năm, Ngạn tộc ta đều phải hiến tế Thần nữ cho Cổ Thần!”
Diệp Huyên nhìn Ngạn Nam, tỏ vẻ không vui: “Cho nên ông muốn cho nữ nhi của ông làm Thần nữ? Ông còn điên hơn phụ thân của ta nữa!”
Người đàn ông áo xanh: “…”
Ngạn Nam cười khổ: “Không phải ta muốn để Ngạn Bắc làm Thần nữ, mà là Cổ Thần đã chọn nàng!”
Diệp Huyên nhìn Ngạn Bắc, Ngạn Bắc gật đầu.
Nét mặt Diệp Huyên trở nên lạnh lùng: “Cổ Thần gì mà biến thái thế?”
Nghe vậy, sắc mặt Ngạn Nam lập tức thay đổi: “Các hạ, nói năng cẩn thận!”
Diệp Huyên lạnh nhạt nói: “Cổ Thần mà các ông nói ở đâu? Ta đến nói chuyện với ông ta!”
Ngạn Nam hơi do dự, sau đó hỏi lại: “Cậu chắc chứ?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ngạn Nam lập tức ra hiệu mời: “Mời lên đỉnh núi nói chuyện!”
Diệp Huyên gật đầu.
Mọi người cùng đi lên đỉnh núi.
Trên đường đi, Ngạn Bắc đột nhiên nhìn thoáng qua cô gái sau lưng Diệp Huyên, sau đó hỏi: “Sao nàng lại đi theo ngươi?”
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Cô quen nàng sao?”
Ngạn Bắc gật đầu: “Nàng là Tú Phạn của Tu La Thành! Vì xảy ra mâu thuẫn nên mới rời khỏi Tu La Thành”.
Tu La Thành!
Diệp Huyên quay đầu nhìn Tú Phạn, hắn không ngờ cô gái này lại là người của Tu La Thành.
Nét mặt Tú Phạn rất bình tĩnh, nàng ta không nói gì.
Lúc này, mọi người đã đi đến đỉnh núi, dưới sự hướng dẫn của Ngạn Nam, Diệp Huyên đi tới trước một tế đàn, trên tế đàn có một pho tượng khổng lồ.