Ông lão cười: "Đừng khách sáo, đều là người một nhà cả!"
Diệp Huyên: "..."
Advertisement
Lúc này, ông lão lại ngó Lương Nhân và Tức Lệ đằng xa: "Hai vị cô nương, nếu các cô muốn đánh thì hãy đi đến thời không khác."
Ông ta nói xong bèn xoay người rời đi.
Trong phòng, hai nàng đều im lặng.
Giờ phút này, các nàng đã không còn tâm trạng để đánh nhau nữa.
Mệnh Huyền!
Lương Nhân liếc Diệp Huyên, tên này có lai lịch lớn vậy à?
Tức Lệ lại bỗng hỏi: "Lương Nhân, sao, lần này là tính đánh hội đồng ta hả?"
Lương Nhân nhàn nhạt nói: "Đánh hội đồng? Cô coi trọng mình quá rồi! Trước đây, cô ỷ vào thanh đao trong tay mới đè đầu được ta. Nào, giờ chúng ta đánh lại thử xem!"
Tức Lệ cười khẩy: "Đánh thì đánh!"
Lương Nhân nói xong trực tiếp biến mất tại chỗ.
Diệp Huyên nhíu mày, chần chờ rồi cũng không đi theo, hai người phụ nữ đánh nhau thì có gì đẹp?
Chủ yếu là hắn sợ sức mạnh của hai nàng quá khủng bố lan đến chỗ mình.
Thực lực bây giờ của hắn vẫn có chênh lệch rất lớn với cả hai nàng ta!
Bấy giờ, Tiểu Tháp chợt nói: "Tiểu chủ, nên tu luyện thôi!"
Diệp Huyên gật đầu.
Tu luyện!
Ở trong đây, hắn lại thành con kiến!
Điều này không thể được!
Diệp Huyên trực tiếp tiến vào Tiểu Tháp, mở tay ra, kiếm Thanh Huyên bèn xuất hiện trong tay. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại rồi cẩn thận cảm giác Bạch Trú giới!
Nhất Kiếm Trảm Mệnh!
Hắn phải tu luyện chiêu Trảm Mệnh này đến cực hạn!
Ngoài ra, hắn còn muốn tiêu hao ký ức của Lương Nhân vì nó cực kỳ có tác dụng với mình!
Thời gian kế tiếp, Diệp Huyên bèn mở ra hình thức điên cuồng tu luyện!
Bạch Trú giới là một thời không đặc biệt, mà nó lại lớn bao nhiêu?