Thanh Nhi quan sát Tiểu An, Tiểu An có chút bất an: “Tỷ tỷ…”
Thanh Nhi đi đến trước mặt Tiểu An, tay phải nàng đặt lên vai Tiểu An.
Ầm!
Advertisement
Thoáng chốc, một hơi thở mạnh mẽ sôi sục tuôn ra từ trong cơ thể Tiểu An!
Tiểu An trợn tròn hai mắt, chốc lát, vô số tin tức len vào trong đầu Tiểu An, dần dần, vô số mảnh vỡ ký ức đã bắt đầu ngưng tụ!
Một lúc sau, cô gái váy trắng rút tay phải về, mà lúc này, Tiểu An đã thay đổi khác hắn rõ rệt!
Tiêu An chầm chậm nhắm hai mắt, tóc nàng ta một nửa đã đột nhiên biến thành màu trắng như tuyết!
Hỏa Đức kia ở bên cạnh run giọng nói: “Thánh Tôn… Người khôi phục ký ức rồi?”
Một lúc sau, Tiểu An mở mắt ra, ánh mắt nàng ta lập tức dừng trên người cô gái váy trắng.
Cô gái váy trắng nói: “Ra tay!”
Ra tay!
Tiểu An im lặng.
Hỏa Đức kia ở bên cạnh chợt nối: “Thánh Tôn, người thật sự khôi phục ký ức rồi! Ha ha…”
Cười xong, đột nhiên hắn ta nhìn cô gái váy trắng: “Thánh Tôn, cho nàng ta biết thần là thế nào đi! Nàng ta…”
Tiểu An đột nhiên quay người đánh ra một bạt tai.
Bốp!
Âm thanh Hỏa Đức chợt dừng lại, cả gương mặt lập tức bay đi mấy trăm trượng!
Hỏa Đức sửng sốt!
Hỏa Đức có chút khó tin nhìn Tiểu An: “Thánh Tôn, người đánh nhầm người rồi! Đánh cô gái trước mặt người kìa!”
Tiểu An lạnh lùng nhìn Hỏa Đức, sau đó nhìn cô gái váy trắng: “Xin chỉ giáo!”
Nói rồi, nàng ta mở tay phải, thoáng chốc, cả đất trời đột nhiên bắt đầu biến mất từng chút một!
Vạn vật đều sẽ suy bại…
Kể cả đất trời!
Vạn vật lụi tàn!
Bao gồm cả vùng đất trời này!