Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù là đám người Độc Cô Liệt ở cảnh giới Vô Thượng cũng thấy kinh hãi, bởi vì trên người Diệp Huyên tản ra một hơi thở mạnh mẽ, khiến bọn họ phải khiếp đảm.

Hơi thở này đã vượt ra khỏi cảnh giới Vô Thượng!

Cho dù là Độc Cô Liên, giờ khắc này vẻ mặt cũng có chút nghiêm nghị, Diệp Huyên lúc này đây mang đến cho lão ta một cảm giác nguy hiểm!

Vô cùng nguy hiểm!

Diệp Huyên ở phía xa xa nở nụ cười dữ tợn: "Chết đi cho ông!"

Vừa dứt lời, hắn nhẹ nhàng giẫm chân một cái.

Xoẹt!

Giữa không trung, một tia kim quang chợt lóe lên.

Nhanh!

Nhanh đến mức mọi người đều không nhìn rõ được tia kim quang này!

Mà Độc Cô Liên cũng phải biến sắc, bởi vì ông ta cũng không nhìn rõ được tia kim quang đấy, khi ông ta kịp phản ứng lại thì một hơi thở cường đại đã bao trùm lấy ông ta.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, một bóng người bị hất bay ra ngoài. Đọc nhanh tại Vietwriter

Bóng người đó chính là Độc Cô Liên!

Mà trong lúc bay lùi ra kia, thân thể Độc Cô Liên bắt đầu nứt ra từng chút một, đến khi ông ta dừng lại thì chỉ còn ở thể linh hồn!

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngớ người.

Gia chủ nhà họ Độc Cô, Độc Cô Liên cứ vậy bại trận?

Mà Độc Cô Liên đã thành thể linh hồn cũng thấy đầu óc mình trống rỗng, ông ta khó tin mà nhìn Diệp Huyên ở đối diện: "Ngươi... Đó là trang bị gì..."

Lúc này đây, Diệp Huyên đã đi tới trước lồng sắt Diệp Liên, nhìn Diệp Liên đã hôn mê ở bên trong, sát khí quanh thân Diệp Huyên lại cuộn trào như thủy triệu.

Giết!

Diệp Huyên hít sâu một hơi: "Chăm sóc con bé nhé!"

Lời vừa dứt, hắn xoay người vọt thẳng về phía Độc Cô Liên, thấy cảnh này, Độc Cô Liên đã thành thể linh hồn phải biến sắc, ông ta lui về sau, nhưng đúng lúc này, Độc Cô Liệt cùng ba cường giả nhà họ Độc Cô đã chắn trước mặt Diệp Huyên!

Đều là cảnh giới Vô Thượng!

Diệp Huyên không hề phí lời, chém một kiếm ra.

Lúc này, toàn thân hắn đều có một cỗ sức mạnh thần bí tụ lại, chiêu kiếm vừa chém ra, như thể muốn chém đôi cả đất trời này vậy, vô cùng đáng sợ.

Ba người Độc Cô Liệt hoàn toàn tái mặt, cả ba đều không dám khinh thường, đồng loạt ra tay, ba luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa cùng lúc đánh về phía Diệp Huyên.

Nhưng khi chiêu kiếm của Diệp Huyên vừa đến, ba luồng sức mạnh kia lập tức hóa thành hư vô.

Cùng lúc đó, Độc Cô Liệt cầm đầu đã bị tách nửa cơ thể, ngay cả linh hồn cũng không giữ lại được.

Thấy cảnh này, sắc mặt đám người Cổ Thông cách đó không xa tái nhợt đi, vội vàng thối lui về sau.

Diệp Huyên lại không hề dừng tay, tiếp tục vọt tới chỗ hai tên cảnh giới Vô Thượng nhà họ Độc Cô, thấy thế, hai người kia xoay lưng bỏ chạy, nhưng lúc này tốc độ của Diệp Huyên đã vượt xa bọn họ, trong nháy mắt, cả hai đều bay ra ngoài.

Giết trong nháy mắt!

Giết cảnh giới Vô Thượng trong nháy mắt!

Thấy cảnh tượng này, mọi người đều hoảng hốt, vội vã thối lui về sau.

Mà Độc Cô Liên kia đã bỏ chạy mất dạng từ lâu.

Diệp Huyên xoay người nhìn đám Cổ Thông cách đó không xa, lão đang muốn nói chuyện thì Diệp Huyên đã thả người nhảy đến, chém một kiếm ra.

Một tia kiếm quang màu vàng lấp lánh hạ xuống từ trên trời.

Không thể đỡ!

Đây là ý nghĩ cuối cùng của Cổ Thông.

Xoẹt!

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể Cổ Thông đã bị chém làm đôi, linh hồn cũng bị tiêu diệt!

Sau khi một chiêu chém chết Cổ Thông, Diệp Huyên lại xoay người tung thêm một chiêu, kiếm vừa ra, một luồng kiếm quang lóe lên giữa không trung.

Xoẹt xoẹt xoẹt....

Hơn hai mươi Nguyên Cảnh ở xung quanh đều bị chém chết trong nháy mắt, không ai may mắn thoát khỏi!

Mà hiện tại chỉ còn lại một người, là Ngôn Giới của nhà họ Ngôn.

Diệp Huyên nhìn về phía Ngôn Giới, định ra tay. Thấy thế, Ngôn Giới biến sắc, vội nói: "Diệp tiểu hữu, nhà họ Ngôn ta không có ác ý với các hạ!"

Tay phải Diệp Huyên nắm cán kiếm, như đang do dự.

Ngôn Giới lại vội vã nói: "Tiểu hữu, nhà họ Ngôn ta thật sự không có ác ý với cậu".

Diệp Huyên trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: "Ta với nhà họ Ngôn cũng không có ác ý gì, các hạ đi đi".

Nghe thế, Ngôn Giới mới thở phào nhẹ nhõm, như nghĩ đến điều gì, ông ta vội nói: "Tiểu hữu, lần này nhà họ Cổ và nhà họ Độc Cô sẽ không chịu để yên đâu, phải cẩn thận đấy!"

Nói xong, ông ta xoay người rời đi.

Sau khi Ngôn Giới rời đi, Diệp Huyên im lặng một chốc, sau đó mới đến trước mặt Diệp Liên và Độc Cô Huyên: "Chúng ta đi thôi!"

Lúc này, Độc Cô Huyên nói: "Về Vô Gian Luyện Ngục đã!"

Diệp Huyên nhìn về phía Độc Cô Huyên: "Vì sao ạ?"

Độc Cô Huyên nói: "Có trốn cũng không trốn xa được. Nhà họ Độc Cô và nhà họ Cổ sẽ không để yên, hơn nữa bây giờ con cần chữa thương mà đúng không?"

Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó gật đầu: "Vậy thì về Vô Gian Luyện Ngục".

Nói xong, hắn nhìn Diệp Liên: "Con bé sao rồi ạ?"

Độc Cô Huyên nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Liên: "Vẫn ổn, Nguyên thần hơi bị tổn thương".

Diệp Huyên nắm chặt hai tay lại: "Con sẽ không bỏ qua cho nhà họ Độc Cô!"

Nói xong, hắn bế Diệp Liên lên, đi vào Vô Gian Luyện Ngục.

Độc Cô Huyên vội vàng đi theo.

Chẳng mấy chốc, cả ba đã đến tầng thứ tám của Vô Gian Luyện Ngục.

Mà vừa đến tầng tám, trang phục Chư Thần trên người Diệp Huyên lập tức biến mất không thấy đâu, ngay sau đó, cả người Diệp Huyên ngã gục về phía sau.

Cùng lúc đó, cả người Diệp Huyên bắt đầu run rẩy kịch liệt, cơ thể không ngừng vang lên tiếng răng tắc, như đang nứt ra...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK