Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta giơ tay nắm lấy thanh phi kiếm, nhưng một giây sau, phía sau thanh phi kiếm này vẫn còn một thanh khác!

Sắc mặt Thần Pháp Sư thay đổi, ông ta vội nghiêng người, nhưng vẫn hơi muộn rồi, thanh phi kiếm đã chém xuống từ trên vai trái ông ta.

Phựt!

Cả cánh tay của Thần Pháp Sư lập tức bay ra ngoài.

Mà lúc này, Mạc Tà đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta một lần nữa! Nhìn thấy cảnh này, Ngôn Sinh thầm hoảng hốt, lúc này, ông ta không thể không từ bỏ việc chống lại Vị Ương Thiên, vội vã thu hồi toàn bộ tinh lực, hai tay bấm quyết, miệng đọc thầm, chẳng mấy chốc, không gian trước mặt Mạc Tà đột nhiên rung động, sức mạnh to lớn không ngừng lan tràn trong không gian, Mạc Tà vừa mới xông đến trước mặt ông ta lập tức bị đánh bay!

Nhưng lúc này, Ngôn Sinh đột nhiên quay đầu, cách đó không xa, Vị Ương Thiên đang xông về phía ông ta, trong tay nàng ta là hai cái đầu máu chảy đầm đìa!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Ngôn Sinh lập tức trở nên nặng nề.

Trước đó sáu người bọn họ mới có thể miễn cưỡng khống chế Vị Ương Thiên, mà khi nãy ông ta bị Mạc Tà và Diệp Huyên liên thủ kiềm chế, khiến sáu người bọn họ không thể liên thủ!

Vị Ương Thiên không có ai khống chế nữa!

Cùng lúc đó, sau khi trong sáu người có hai người chết, trận pháp không thể nào duy trì nữa, ông lão lưng còng của Ma Kha tộc ở phía xa cũng không còn ai kiểm soát, lập tức đi về phía bọn họ!

Mà bên kia, Đại Tôn còn đang giao thủ với họa sư!

Hai người còn ở trong một quầng sáng trắng, không rõ tình hình cuộc chiến!

Còn bên dưới, cao thủ của tinh vực Vị Ương và Ma Kha tộc đã liên thủ, đại quân của bọn họ cũng đã bị ngăn cản.

Ngôn Sinh im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, Vị Ương Thiên ném một cái, hai cái đầu máu chảy đầm đìa lập tức bị ném ra, nàng ta đi về phía Ngôn Sinh, Ngôn Sinh không nói một lời.

Vị Ương Thiên đang định ra tay, Ngôn Sinh đột nhiên quay đầu nhìn về phía xa: “Bảo vật này, Dị vực ta không cần nữa”.

Vị Ương Thiên ngẩng đầu nhìn lên, không gian ở nơi nào đó cách đó không xa đột nhiên nứt ra, một người đàn ông trung niên xuất hiện.

Thấy thế, Vị Ương Thiên khẽ nhíu mày, kẻ thù cứ liên tục kéo đến tới bao giờ mới xong đây!

Người đàn ông trung niên nhìn Ngôn Sinh, cười nói: “Dị vực từ bỏ bảo vật này, để đền bù tổn thật, sau này tinh vực Ma Kha và tinh vực Vị Ương đều sẽ là địa bàn của Dị vực, tinh vực Thiên Hà ta chỉ cần cái bảo vật này thôi!”

Ngôn Sinh nhẹ giọng nói: “Vậy xin cảm ơn Thiên Tôn”.

Người đàn ông trung niên cười khẽ, sau đó ông ta nhìn về phía Vị Ương Thiên: “Cung chủ Vị Ương, xin chỉ giáo!”

Vẻ mặt Vị Ương Thiên không chút cảm xúc, sau đó nàng ta đột nhiên biến mất.

Người đàn ông trung niên càng cười tươi hơn, một giây sau, thân thể ông ta lập tức mờ đi, Vị Ương Thiên và người đàn ông trung niên nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.

Vẻ mặt của Ngôn Sinh ở bên cạnh vô cùng nghiêm túc, thực lực của Vị Ương Thiên thật sự quá đáng sợ, nếu không phải trước kia đối phương vừa đánh nhau với ông lão lưng còng của Ma Kha tộc nên mất nhiều sức, thì đấu tay đôi ở đây, không ai có thể giết chết được nàng ta!

Cách đó không xa, ông lão lưng còng của Ma Kha tộc nhìn Ngôn Sinh, ông ta vừa muốn ra tay thì một tàn ảnh đột nhiên xuất hiện, một giây sau, không gian xung quanh lập tức mờ đi, từng tia hàn quang không ngừng bắn nhanh về phía ông ta!

Thấy cảnh này, sắc mặt ông lão lưng còng trở nên nặng nề!

Rõ ràng đối phương là đến có chuẩn bị, muốn kiềm chế ông ta và Vị Ương Thiên!

Sau một hồi im lặng, giọng nói của ông lão lưng còng đột nhiên vang vọng trong chân trời: “Ma Kha tộc ta liều mạng! Liều mạng! Chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!”

Lúc này, tất cả người của Ma Kha tộc đều ngẩng đầu nhìn lên chân trời.

Mạc Tà cũng nhìn về phía chân trời, vẻ mặt hắn ta không chút cảm xúc, tay phải siết chặt.

Bên cạnh Mạc Tà là Tả Thanh và Địa Sát.

Còn bên kia, Diệp Huyên đứng yên ở đó, bên cạnh hắn là Chiến Quân và Trọc cùng với một vài cao thủ thiên tài của Táng Thiên trường thành.

Lúc này, mọi người đều bị thương rất nặng!

Trước đó hai bên cũng đã đấu một trận rồi, nhưng cao thủ của tinh vực Thiên Hà đột nhiên xuất hiện, càng khiến bọn họ bị thương nặng hơn! Bây giờ về thực lực tổng hợp, tinh vực Vị Ương và Ma Kha tộc gộp lại cũng không bằng cao thủ của Dị vực và tinh vực Thiên Hà!

Đặc biệt là những yêu thú mạnh mẽ kia, Đế Khuyển và Ác Kỳ Lân đã có hơi khó giải quyết rồi! Cũng may là có hai con yêu thú này chống đỡ, nếu không Ma Kha tộc và tinh vực Vị Ương đã tiêu đời từ lâu!

Đúng lúc này, Ngôn Sinh trên không trung đột nhiên nhìn Diệp Huyên bên dưới, sau lưng ông ta còn có ba Thần Pháp Sư.

Bốn cao thủ siêu cấp hàng đầu!

Ngôn Sinh nhìn đám người Diệp Huyên bên dưới, nhẹ giọng nói: “Sử dụng toàn lực!”

Dứt lời, ba pháp sư sau lưng ông ta đột nhiên lấy ba Truyền Tống Trận ra, vô số cao thủ nhanh chóng xuất hiện từ bên trong.

Cả chân trời lập tức đen kịt một vùng!

Bên dưới, Mạc Tà đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cũng quay đầu nhìn Mạc Tà.

Mạc Tà hỏi: “Thanh kiếm kia của ngươi khi nãy còn sử dụng được không?”

Diệp Huyên hơi sửng sốt, sau đó hắn hiểu ra đối phương chắc chắn là đang nói đến kiếm Trấn Hồn, cho nên hắn lắc đầu!

Mạc Tà gật đầu, búng tay một cái, một thanh kiếm bay đến trước mặt Diệp Huyên, kiếm dài bốn thước, mang màu xám đậm, lưỡi kiếm rất mỏng, mũi kiếm rất dài, trên mũi kiếm có xen lẫn ánh sáng đen, ngoài ta, mặt trái của thanh kiếm còn có một đôi mắt đen nhánh.

Diệp Huyên khó hiểu, Mạc Tà giải thích: “Kiếm Ma Kha, một trong những bảo vật của Ma Kha tộc ta, có lực lượng Ma Kha và đồng tử của Ma Kha, cho ngươi mượn dùng!”

Nói xong, hắn ta im lặng một lát rồi lặp lại: “Là cho mượn!”

Diệp Huyên: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK