Diệp Huyên: “…”
Lúc này, lão già mặc áo bào đen trên không trung đột nhiên nói: “Diệp Huyên, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi không giao bảo vật đó ra thì đừng trách bọn ta không khách khí”.
Diệp Huyên lặng im không nói.
Lão già mặc áo bào đen lại nói: “Kiếm Tông sẽ không quan tâm đến ngươi, Võ Viện cũng sẽ không quan tâm đến ngươi, ngươi bây giờ là đơn phương độc mã, không có bất kỳ phần thắng nào!”
“Ai nói vậy?”
VietWriter
Đúng lúc này, một giọng nói từ cách đó không xa truyền đến.
Diệp Huyên quay đầu lại nhìn, một người con trai chậm rãi bước tới.
Nhìn thấy người này, Diệp Huyên sững cả người lại.
Người này chính là Mạc Tà của Ma Kha tộc!
Mạc Tà đi đến bên cạnh Diệp Huyên, Diệp Huyên trầm giọng nói: “Mạc huynh, huynh không cần phải dính vào chuyện này!”
Mạc Tà nhìn Diệp Huyên: “Không coi ta là bạn bè nữa à?”
Diệp Huyên nhìn Mạc Tà, hắn cười nói: “Tất nhiên ta coi Mạc huynh là bạn rồi, nhưng mà…”
Mạc Tà lắc đầu: “Đã là bạn bè thì cần gì phải nói nhiều?”
Diệp Huyên lặng im không nói.
Bạn bè!
Trong lòng Diệp Huyên rất ấm áp, bởi vì Mạc Tà có thể xuất hiện vào thời điểm như này, điều đó có nghĩa là đối phương thật sự xem Diệp Huyên hắn là bạn bè!
Đạo Cảnh!
Sáu vị cao thủ Đạo Cảnh!
Cho dù cộng cả hắn và Mạc Tà thì cũng không có bất kỳ khả năng thắng nào!
Nhưng Mạc Tà vẫn đứng ra!