Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phản phệ!

Hơn nữa còn không phải một loại phản phệ, phải biết rằng hắn sử dụng Vô Địch Kim Thân thì sẽ bị phản phệ, hơn nữa hắn còn mặc Hoàng Hôn Của Chư Thần vào, hai loại phản phệ gộp lại, phải nói là cực kỳ đáng sợ.

Đau đến mức không muốn sống!

Lúc này, hắn thật sự đau đến mức không muốn sống.

Không chỉ có thân thể bị phản phệ, lúc này tinh hồn lực và thần hồn của hắn cũng đang bị phản phệ, cảm giác này khiến người ta thật sự muốn chết cho xong.

Độc Cô Huyên bên cạnh Diệp Huyên thay đổi sắc mặt, bà ấy vội vàng ôm lấy Diệp Huyên, nhìn Diệp Huyên đang vô cùng đau đớn, Độc Cô Huyên lại rơi nước mắt.

Mắc nợ!

Bà ấy mắc nợ Diệp Huyên và Diệp Liên, vì biết bao năm nay, bà ấy không làm tròn trách nhiệm của một người làm mẫu thân.

Đặc biệt là bây giờ, vì bà ấy mà khiến hai huynh muội tai bay vạ gió.

Nhìn hai huynh muội nằm trên đất, Độc Cô Huyên khóc không thành tiếng.

Hai huynh muội cứ thế nằm yên trong lòng Độc Cô Huyên…



Ở một vùng tinh không vô tận, một cô gái váy trắng lặng lẽ bước đi, đi vào một vùng đen kịt.

Ở trong đó, vẻ mặt cô gái váy trắng không chút cảm xúc, chậm rãi bước đi.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cô gái váy trắng đột nhiên dừng lại.

Trước mặt nàng ấy có một cánh cửa.

Cánh cửa này yên lặng lơ lửng ở đó, trên cửa có một chữ: Đạo.

Cô gái váy trắng đi tới trước cửa, lúc này, một giọng nói vang lên từ bên trong: “Dừng lại”.

Nàng ấy ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa kia, bên trong vang lên một giọng nói: “Ngươi lấy thân thể người phàm đi đến nơi này, thật sự quá khó tin…”

Cô gái váy trắng nhìn cánh cửa kia, nhẹ giọng đáp: “Vũ trụ mịt mờ, vô cùng vô tận, trên con đường này, ta đã gặp rất nhiều rất nhiều người và chuyện kỳ lạ, ngươi nói xem, vũ trụ này có điểm cuối không?”

Giọng nói ở bên trong vang lên: “Nếu muốn biết có điểm cuối không thì phải đến Ngũ Duy giới”.

Cô gái váy trắng lắc đầu: “Chuyện đời chưa xong, không muốn đi”.

Bên trong, âm thanh kia nói: “Ngươi nên biết nếu ngươi buông xuống chấp niệm trong lòng, ngươi sẽ hoàn toàn vượt qua giới này, vượt qua Đạo”.

Cô gái váy trắng cười khẽ: “Đại đạo? Trường sinh?”

Nói xong, nàng ấy lắc đầu: “Không bằng một sợi tóc của hắn”.

Bên trong im lặng.

Cô gái váy trắng xoay người rời đi, như nhớ đến điều gì, nàng ấy đột nhiên vung tay phải lên, một tia kiếm quang lơ lửng trên cánh cửa kia.

Cô gái váy trắng chậm rãi đi về phía xa, cùng lúc đó, giọng nói của nàng ấy vẫn truyền tới….

Chẳng mấy chốc, cô gái váy trắng đã đi ra khỏi vùng đất đen kịt kia, nàng ấy ngẩng đầu nhìn lên tinh không: “Hai phân thân vô cớ biến mất, chắc hẳn có liên quan đến ngươi… Rốt cuộc ngươi ở đâu… Ta đã sắp không áp chế được cảnh giới của mình rồi…”

Một lát sau, nàng ấy chậm rãi biến mất ở tinh không vô tận.



Vô Gian Luyện Ngục.

Trong tầng thứ tám, Diệp Huyên cảm thấy đầu óc mình rất mơ màng, rất nặng nề.

“Tỉnh rồi à?”

Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai hắn.

Giọng nói của Độc Cô Huyên!

Diệp Huyên gật nhẹ đầu, sau đó đứng lên, hắn vội vã nhìn về phía Diệp Liên trong lòng Độc Cô Huyên: “Con bé vẫn chưa tỉnh sao?”

Độc Cô Huyên lắc đầu: “Chưa, nhưng đã không còn gì đáng ngại nữa rồi”.

Diệp Huyên nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Liên, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi… Xin lỗi…”

Áy náy!

Hắn cảm thấy rất áy náy với Diệp Huyên.

Từ nhỏ đến giờ, nha đầu này chưa từng sống yên ổn được ngày nào, đây là do người làm ca ca như hắn vô dụng!

Lúc này, Độc Cô Huyên đột nhiên nói: “Huyên Nhi, con đã luyện hóa bảo vật trong nhẫn chứa đồ này rồi à?”

Diệp Huyên gật đầu: “Nó đã nhận con làm chủ rồi”.

Độc Cô Huyên nhìn Diệp Huyên, im lặng.

“Sao thế?”, Diệp Huyên hỏi.

Độc Cô Huyên nhẹ giọng nói: “Đó không phải thứ bình thường, lai lịch cực kỳ thần bí, con có được thứ này, cũng không biết cuối cùng là phúc hay họa!”

Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Mẫu thân không biết lai lịch của thứ này sao?”

Độc Cô Huyên lắc đầu: “Thứ này là ta tình cờ có được…”

Nói đến đây, bà ấy không nói tiếp nữa.

Diệp Huyên thấy bà ấy không muốn nhiều lời nên cũng không hỏi tiếp chuyện này.

Độc Cô Huyên lại nói: “Thật ra nếu thứ này ở trong tay nhà họ Độc Cô, thì chắc chắn không phải chuyện tốt với nhà họ Độc Cô! Có quá nhiều người muốn có được thứ này, nếu ở trong tay nhà họ Độc Cô, e rằng nhà họ Độc Cô sẽ gặp tai họa ngập đầu”.

Diệp Huyên lắc đầu cười khổ, thật ra nếu không phải có cô gái bí ẩn, không biết hắn đã chết bao nhiêu lần rồi.

Thứ này, người bình thường hoàn toàn không thể có được!

Lúc này, Độc Cô Huyên nhìn Diệp Huyên, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, một giây sau, sắc mặt hắn thay đổi.

Hơi thở của cao thủ!

Độc Cô Huyên nặng nề nói: “Bọn họ đến!”

Diệp Huyên sa sầm mặt: “Bây giờ con vẫn chưa khỏe…”

Nói đến đây, hắn quay đầu nói: “Đi tầng thứ chín”.

“Không được!”

Độc Cô Huyên vội ngăn cản: “Không thể đi đến tầng thứ chín được!”

Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao?”

Độc Cô Huyên trầm giọng nói: “Tầng thứ chín này là vùng đất cấm, dù là cao thủ đứng đầu ba gia tộc lớn cũng không dám tùy tiện bước vào”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK