Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ên vừa nói xong, cậu ta cảm nhận được một luồng sát khí từ bên cạnh truyền đến.



Hứa Hạo Nhiên vội vàng trốn sang bên cạnh Lý Phong, nói với Hứa Mộc Tình, người đã nắm chặt bàn tay thành nắm đấm.



“Chị, em nhận ra chị càng ngày càng bạo lực đấy, nếu cứ như vậy, cẩn thận anh rể không thèm chị nữa đâu”.



Câu nói này của Hứa Hạo Nhiên khiến cho Hứa Mộc Tình tức giận giơ chân lên, giậm nhẹ xuống đất.



Nhưng điều kỳ lạ là, vì Hứa Mộc Tình giậm chân xuống đất.



Giữa hồ nước trước mặt mọi người đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, có kích thước to bằng mười sân bóng đá.



Có cảm giác như ai đó đang ở dưới đáy hồ tháo nước vậy.



Đột nhiên, toàn bộ nước trong hồ nhanh chóng rút xuống.



Mọi người đang đứng bên bờ hồ, trợn tròn mắt nhìn toàn bộ nước trên mặt hồ rút xuống cạn sạch không còn một chút nào.



Nhưng kỳ lạ là khi hồ cạn nước chỉ còn lại lớp phù sa dày đặc và tôm cá đang bật nhảy loạn xạ.






Mà không thể nhìn thấy cái lỗ mà đã rút hết nước xuống trong phút chốc đâu.



Hứa Hạo Nhiên trợn tròn mắt, không ngừng tìm kiếm: “Anh rể, chuyện gì thế này?”



“Tại sao chị em mới giậm chân có một cái nước trong hồ đã biến mất hết rồi?”



“Ui cha mẹ ơi!”



“Chị, chị mạnh quá luôn ấy!”



“Một cái giậm chân mà làm rung chuyển cả đất trời!”



Thật ra Hứa Mộc Tình cũng đang ngẩn người ra.



Hứa Hạo Nhiên nói như vậy khiến khuôn mặt cô ấy đỏ ửng cả lên



Cô lén liếc nhìn Lý Phong, thấy Lý Phong nở nụ cười bình thản, cô càng thêm đỏ mặt tía tai.



Lý Phong nắm lấy tay Hứa Mộc Tình: “Em yên tâm, nguyên nhân nước hồ biến mất không phải là do em giậm chân đâu”.



Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn Lý Phong: “Anh còn nói nữa”.



Edek nói với học sinh bên cạnh một vài câu.



Một người đàn ông da trắng đeo kính gọng đen dày cộp lập tức cầm dụng cụ bước lên trước.



Sau khi kiểm tra cẩn thận, anh ta nói với Edek.



“Thưa giáo sư, nước hồ biến mất là do có liên quan đến sự vận động địa chất của toàn bộ dãy núi”.



“Không phải do người làm”.



Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ tay vào một mỏm đá cách đó không xa.



“Anh rể, anh nhìn xem! Hình như ở đó có một ngôi miếu!”



Mọi người quay đầu sang nhìn, phát hiện ở vách đá bên hồ, quả thật có một ngôi miếu bằng đá được đẽo bằng tay.



Trước đây do nước hồ nhấn chìm toàn bộ ngôi miếu nên mọi người không thể nhìn thấy được.



Bây giờ nước hồ đã cạn, ngôi miếu đã hiện ra một cách rõ ràng trước mặt mọi người.



“Đi, chúng ta qua đó xem xem”.



Vừa dứt lời, Lý Phong lập tức bế Hứa Mộc Tình lên.



Bình thường ngay cả khi chỉ có hai người, Lý Phong làm như vậy cũng khiến cho hai má Hứa Mộc Tình đỏ ửng lên như quả táo chín.



Chứ đừng nói là bên cạnh có nhiều người như vậy.



Hứa Mộc Tình vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Lý Phong.



Lý Phong lại cười nói: “Đừng quậy nữa”.



“Nước trong hồ này mặc dù đã rút cạn rồi”.



“Nhưng bùn ở bên dưới vẫn còn rất sâu”.



“Nếu như em lún xuống, quần áo bẩn hết thì phải làm sao?”



Trong lúc nói chuyện, Lý Phong giống như một con chuồn chuồn, động tác nhẹ nhàng nhanh chóng, nhảy từ trên bờ xuống.



Lý Phong nhảy liên tục với tốc độ rất nhanh trên những mỏm đá ở trên mặt hồ.



Trong nháy mắt đã tới ngôi miếu đá cách đó cả trăm mét.



Ngôi đền đá này được khai quật nhân tạo trên vách đá.



Lý Phong đứng trước cửa miếu, ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên vách đá có khắc ba ký tự.



Miếu Long Vương!



Những phiến đá dưới chân được bao phủ bởi tảo xanh và rêu.



Giẫm lên cảm giác rất trơn.



Lý Phong bế Hứa Mộc Tình đi từng bước vào sảnh chính c

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK