Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ầu lại, phát hiện Hứa Mộc Tình đã đi tới trước mặt ông cụ gầy gò đen nhẻm ấy, đưa tay đỡ ông ấy đứng dậy.



Ông cụ vội vàng xua tay, mỉm cười với Hứa Mộc Tình.



“Cô gái, người tôi bẩn lắm, cô đừng chạm vào người tôi, tôi có thể tự đứng lên được”.



Ông cụ vừa nói xong, lúc này Lý Phong đã đi tới trực tiếp đỡ ông cụ đứng lên.



Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong, khẽ mỉm cười.



Sau đó, nhặt hết chỗ rau bị hai nhân viên bảo vệ ném ra vào lại trong giỏ.



Hứa Hạo Nhiên đi tới, nói với ông cụ.



“Ông à, mấy mớ rau này của ông trông không được đẹp lắm!”



Ông cụ gầy gò đen nhẻm, cầm một mớ rau xanh lên bằng đôi bàn tay nhăn nheo.



“Chàng trai trẻ, cậu xem rau nhà tôi này, rau đều mới được hái sáng nay, rất tươi”.






Trong cái giỏ tre của ông cụ có rất nhiều rau tươi.



Trên lá rau xanh còn có dấu vết của sâu cắn.



Màu sắc của cà chua cũng không đồng đều, kích thước to nhỏ khác nhau.



Vì rau tươi trong giỏ tre của ông cụ trông không được đẹp mắt lắm.



Vì vậy ông cụ ấy không bán được nhiều.



Hơn nữa, các dì các mẹ đến đây mua đồ ăn đều rất kỹ tính.



Chọn từng cái một.



Vì vậy những mớ rau trông tươi ngon, đẹp mắt một chút đều bị bọn họ mua mất rồi.



Những thứ còn lại đều hư hỏng một chút.



Lý Phong ngồi xổm xuống trước giỏ tre, lấy một quả cà chua.



Sau khi xem qua hai lần, anh hỏi ông cụ: “Ông à, rau này là nhà mình tự trồng ạ?”



“Đương nhiên rồi!”



“Vậy nhà ông cách đây bao xa?”



“Ừ, cũng khá xa đấy, tôi đạp xe đến đây mất hơn hai tiếng”.



Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó hỏi.



“Ông à, cháu thấy có nhiều loại rau ở đây, đều là do một mình ông trồng sao?”



Ông cụ đen nhẻm mỉm cười: “Chàng trai trẻ, cậu thật có mắt nhìn”.



“Chỗ rau củ này là do người dân trong thôn chúng tôi trồng”.



“Trong số bọn họ có người không đi được, nên mới nhờ tôi đi bán giúp”.



“Cậu đừng nhìn bề ngoài chỗ rau củ này trông xấu xí, nhưng thực chất tươi lắm, hơn nữa chúng chưa từng bị phun thuốc trừ sâu”.



“Ông à, cháu ăn một miếng được không?”



“Không thành vấn đề, không thành vấn đề”.



“Nếu như vừa rồi không có cậu, bọn chúng đã làm hỏng hết rau của tôi rồi”.



Lý Phong mỉm cười.



Anh dùng vạt áo lau quả cà chua cho sạch, sau đó cắn một miếng lớn.



Vỏ của quả cà chua này trông không đều màu.



Chỗ màu vàng, chỗ màu đỏ.



Nhưng khi cắn một miếng, hương vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng.



Lý Phong đưa cà chua cho Hứa Mộc Tình ở bên cạnh.



Hứa Mộc Tình hé mở đôi môi đỏ mọng, dùng hàm răng trắng và đều như hạt bắp cắn một miếng ở chỗ mà Lý Phong vừa cắn.



“Thế nào?”, Lý Phong hỏi.



“Ừm, ngon lắm”.



“Mẹ thích nhất là loại cà chua có hương vị chua chua ngọt ngọt như thế này”.



“Mẹ nói bình thường loại cà chua này muốn mua mà không mua được ấy”.



Lý Phong gật đầu, nhìn ông cụ gầy gò đen nhẻm.



“Ông ơi, chỗ rau củ này của ông cháu mua hết nhé”.



“Được!”



Ông cụ gầy gò sau khi nghe thấy lời của Lý P

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK