Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Huyên lắc đầu.

Đại thần tầng hai hỏi: “Ngươi đánh thắng sao?”

Diệp Huyên im lặng.

Đại thần tầng hai nói: “Ngươi ở lại đây cũng vô dụng, đừng hành động theo cảm tính”.

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Người có nguy hiểm, đúng không?”

Đại thần tầng hai đáp: “Nếu tầng năm không giở trò…”

Nói xong, nàng ta nhìn xun quanh: “Chỉ là một phân thân, sẽ không tổn thương đến bản thể, ngươi đi đi!”

Dứt lời, nàng ta vung tay đánh tới một chỗ gần đó.

Ầm!

Không gian chấn động, cách đó không xa, những cao thủ Thánh Cảnh vây quanh Đế Khuyển liên tục lùi về sau.

Đúng lúc này, ông lão kia cũng muốn ra tay, đại thần tầng hai xoay người giơ chân vỗ xuống.

Ầm!

Ông lão áo trắng lập tức lùi lại hơn trăm trượng!

Mọi người đều không nhìn rõ ông lão áo trắng bị đánh lui như thế nào!

Ông ta nhìn đại thần tầng hai, híp mắt: “Ngươi không phải yêu thú của tinh vực Vị Ương ta!”

Đại thần tầng hai cũng không trả lời, nàng ta quay đầu nhìn Diệp Huyên và Đế Khuyển: “Đi đi! Nếu còn lề mề nữa, ngươi không đi, ta đi!”

Diệp Huyên thoáng im lặng, sau đó nói: “Bảo trọng!”

Nói xong, người hắn rung lên, lập tức xuất hiện trên đầu Đế Khuyển, Đế Khuyển nhìn đại thần tầng hai một cái, sau đó xoay người bỏ chạy.

Chẳng mấy chốc, Đế Khuyển và Diệp Huyên đã biến mất ở cuối chân trời mênh mông!

Đại thần tầng hai xoay người nhìn mấy người ông lão áo trắng: “Cùng lên đi!”

Cùng lên!

Ông lão nhìn chằm chằm nàng ta, cười khẽ: “Không cần!”

Dứt lời, ông ta giẫm nhẹ chân phải, không gian xung quanh đại thần tầng hai lập tức nứt ra, chẳng mấy chốc, không gian đã hoàn toàn bị xé rách, nhưng đại thần tầng hai ở trong đó lại không bị làm sao cả! Cùng lúc đó, không gian bị xé rách kia lại bình thường trở lại.

Thấy thế, ông lão áo trắng cau mày: “Ngươi…”

Đúng lúc này, đại thần tầng hai đột nhiên biến mất, ông lão áo trắng cách đó không xa thay đổi sắc mặt, ông ta giơ hai tay về phía trước rồi nhẹ nhàng đè xuống: “Vạn vật tan biến!”

Dứt lời, hai đóm lửa đột nhiên lan tràn ra từ lòng bàn tay của ông ta, chẳng mấy chốc, cả chân trời sôi trào như bị nấu lên, sắc mặt mấy cao thủ Thánh Cảnh ở phía sau thay đổi, vội vàng lùi về.

Đúng lúc này, một tiếng gào thét vang lên trong không trung, sau tiếng rống giận dữ này, thất khiếu của mấy cao thủ Thánh Cảnh kia đều chảy máu!

Cùng lúc đó, ngọn lửa trong hư không biến mất sạch! Một bóng người lùi nhanh về sau, chính là ông lão áo trắng kia!

Trong ánh mắt của cao thủ Thánh Cảnh, ông lão áo trắng lùi khoảng mấy trăm trượng mới dừng lại, ông ta vừa dừng lại, một bàn tay đã đập thẳng lên đầu ông ta.

Bùm!

Người ông lão áo trắng lập tức nổ tung, ngay cả linh hồn cũng không còn!

Đại thần tầng hai quay đầu nhìn sang phải, một hư ảnh lặng lẽ ngưng tụ ở đó.

Đại thần tầng hai lạnh lùng hỏi: “Chịu ra ngoài rồi sao?”

Hư ảnh nói: “Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể bảo vệ được hắn à?”

Đại thần tầng hai híp mắt: “Các ngươi vẫn còn người”.

Hư ảnh nói: “Ta nghĩ có lẽ ngươi chính là lá bài tẩy cuối cùng của hắn. Hơn nữa người âm thầm giúp đỡ hắn ở Thanh Thương giới năm đó là ngươi đúng không?”

Đại thần tầng hai nhìn hư ảnh, không nói gì.

Hư ảnh xoay người nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Lúc này, có lẽ bọn họ đã ra tay rồi”.

Đại thần tầng hai nhìn hư ảnh: “Các ngươi muốn bảo vật này, buồn cười là các ngươi chẳng biết nó là thứ gì”.

Hư ảnh nhẹ giọng nói: “Đúng là không biết, vậy thì sao chứ?”

Đại thần tầng hai lắc đầu: “Các người sẽ không biết bây giờ mình đang tự tìm đường chết đến mức nào đâu”.

Nói xong, nàng ta xông tới.

Hư ảnh đột nhiên biến mất, một giây sau, những tàn ảnh đen như mực xuất hiện, trải rộng khắp chân trời…

Cuối chân trời xa xa, Diệp Huyên và Đế Khuyển đột nhiên dừng lại.

Vì một người đàn ông trung niên đang chặn trước mặt bọn họ.

Người đàn ông trung niên cười khẽ: “Chờ đợi đã lâu”.

Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên: “Đế huynh, đánh lại không?”

Đế Khuyển nhìn ông ta, lắc đầu: “Người này là trên Thánh Cảnh!”

Trên Thánh Cảnh!

Diệp Huyên cười nói: “Các ngươi đúng là xem trọng ta quá!”

Người đàn ông trung niên cười nói: “Theo dõi ngươi đã lâu! Đương nhiên chúng ta sẽ không ngu tới mức phái một đám tép riu đến cho ngươi rèn luyện! Hoặc là không ra tay, hai là ra tay toàn lực”.

Diệp Huyên cười khẽ: “Hay cho câu ra tay toàn lực!”

Dứt lời, hắn nhảy đến trước mặt người đàn ông trung niên; “Đế huynh, chuyện phía sau phải nhờ huynh rồi!”

Nói xong, một cái tháp nhỏ xuất hiện ở giữa lông mày hắn.

Diệp Huyên vẫn còn đang cười, nhưng nụ cười này có hơi dữ tợn: “Ta cũng sẽ dốc hết sức, dốc hết sức đồng quy vu tận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK