Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người thích thù trò chuyện trong phòng khách.



Lúc này, quản gia lại vội vàng đi vào.



Quản gia vốn định đến bên cạnh Lỗ Diệu Quang và nói nhỏ vào tai ông ta.



Kết quả, Ngô Chí Vinh ở bên cạnh chen vào một câu : “Ông Lỗ, chúng ta bây giờ đều được coi là thuộc hạ dưới trướng cậu Uông, có chuyện gì mà lại phải giấu giếm cậu chủ thế?”



“Nếu như là việc tốt, nói ra để mọi người cùng nhau chung vui”.



“Nếu như là chuyện xấu, nhà họ Lỗ các ông không thể tự mình giải quyết”.



“Đến tay cậu chủ đây không phải lại trở thành chuyện nhỏ rồi sao?”



Uông Nghị Sinh rất hài lòng với mấy lời nịnh hót của Ngô Chí Vinh.



Hắn ta khẽ gật đầu, cười nói: “Ông Ngô nói đúng lắm”.



“Nếu ông Lỗ gặp phải chuyện khó gì thì cứ nói với tôi một tiếng, ở Thành Hải này không có chuyện gì mà tôi không xử lý được”.



Uông Nghị Sinh đã nói như vậy, Lỗ Diệu Quang không dám giấu giếm nữa.



Ông ta liếc nhìn quản gia rồi gật đầu.



Quản gia lập tức nói: “Ông chủ, theo tình báo của người chúng ta phái đi, nhị lão gia đã bị bọn chúng đánh gãy tay chân, ném xuống sông rồi”.



Chương 288: Thái giám



“Khi biết tin này, tôi đã phái người nhảy xuống sông để vớt họ lên”.



“Lẽ nào có cái lý đó! Thằng chó Liễu Bạch sao lại dám đối xử với em trai tôi như vậy!”






Lỗ Diệu Quang đập bàn đứng dậy.



Ông ta phẫn nộ gầm lên.



Tức giận muốn đích thân dẫn người đi giết Liễu Bạch.



Ngô Chí Vinh đang hóng hớt bên cạnh, cảm thấy rất vui.



Mục tiêu của lão bây giờ là làm hài lòng Uông Nghị Sinh bằng mọi cách có thể.



Chỉ cần Uông Nghị Sinh vui vẻ, thì chuyện lão muốn báo thù Lý Phong cũng có thể dễ dàng giải quyết.



Lần này, để bảo vệ Uông Nghị Sinh.



Chưởng môn Hàn Sơn, Chung Vô Thất đã đích thân mời hai vị trưởng lão ở trong môn phái của mình đi theo bảo vệ.



Hai vị trưởng lão này đều là cao thủ cấp tông sư.



Chỉ cần dẫn theo một người đến Đông Hải.



Là tuyệt đối có thể khiến cho Đông Hải sóng to gió lớn.



Giết chết cả nhà Lý Phong chỉ cần vài chiêu đơn giản.



Ngô Chí Vinh vội vàng nói: “Xem ra ông Lỗ đây đang gặp phải vấn đề nan giải”.



“Chi bằng nói hết ra cho cậu Uông nghe, để cậu Uông đòi lại công bằng cho ông”.



Lỗ Diệu Quang bây giờ chỉ hận không thể xé rách cái mồm của Ngô Chí Vinh ra.



Nhưng việc đã đến nước này, ông ta cũng không có cách nào khác.



Chỉ có thể ra nói toàn bộ sự việc.



Đối với Uông Nghị Sinh, mười gia tộc hàng đầu ở Thành Hải cũng chỉ như những con kiến.



Chưa kể, đó là gia đình nhỏ Liễu Bạch.



Hắn hoàn toàn không để ý đến gia đình Liễu Bạch.



Tuy nhiên, hắn lại rất quan tâm đến Lỗ Vĩnh Hạc, người đã bị Liễu Bạch thiến.



Không nói gì thêm, Uông Nghị Sinh đưa mọi người lên lầu thăm Lỗ Vĩnh Hạc.



“Đàn ông bị thiến phía dưới, như vậy khác gì thái giám, giọng của thái giám, có phải là rất sắc xéo không nhỉ?”



Uông Nghị Sinh hỏi một câu khiến Lỗ Diệu Quang không thể ngẩng đầu lên được.



Lỗ Diệu Quang miễn cưỡng cười khổ, nói: “Sau này thì không rõ, nhưng bây giờ giọng nói của nó vẫn giống như lúc bình thường”.



“Ồ”.



Uông Nghị Sinh có chút thất vọng.



Lúc này, Lỗ Vĩnh Hạc đang nằm trên giường.



Trình Lỗi ngồi bên cạnh hắn ta.



Khi Lỗ Vĩnh Hạc và Trình Lỗi biết được rằng người đàn ông mặc bộ vest trắng trước mặt chúng là con trai của gia tộc lớn họ Uông ở phía Bắc.



Thì ánh mắt chúng nhìn hắn tràn đầy khao khát và sùng bái.



Mặc dù trong tay bọn chúng có chút tiền, cũng là một trong số những gia tộc lớn nhất ở Thành Hải.



Tuy nhiên, nếu như so với gia tộc ở phương Bắc.



Cho dù là nhà họ Uông thì cũng chỉ là một gia tộc hạng hai ở phương Bắc thôi.



So với bọn họ, đúng là một trời một vực.



Uông Nghị Sinh trông rất dịu dàng và tinh tế.



Mọi người đều cho rằng, hắn tới để hỏi thăm Lỗ Vĩnh Hạc.



Ai cũng không thể ngờ được, Uông Nghị Sinh vừa mở miệng lại hỏi hắn ta một câu như này.



“Cậu cởi quần ra cho tôi xem, cái đó của đàn ông sau khi mất đi rồi trông như thế nào?”



Yên tĩnh.



Rất yên tĩnh.



Vô cùng yên tĩnh.



Tất cả mọi người trong phòng đều không nói gì, ngẩn người ra nhìn Uông Nghị Sinh.



Đặc biệt là Lỗ Vĩnh Hạc.



Sự tức giận và nhục nhã khiến cơ thể hắn ta run lên.



Muốn hét, muốn chửi!



Nhưng hắn ta không dám.



Lúc này, Lỗ Diệu Quang ở bên cạnh không ngừng dùng mắt ra hiệu.



Cuối cùng, Lỗ Vĩnh Hạc không còn cách nào khác, phải thể hiện mặt nhục nhã nhất của mình ra trước mặt mọi người.



Sau khi Uông Nghị Sinh nhìn thấy, mất hết hứng thú: “Thì ra là như này, rất khó coi”.



Lỗ Vĩnh Hạc bây giờ nhục nhã đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường tử tự.



Tuy nhiên, Uông Nghị Sinh sau đó lại nói thêm một câu.



“Nếu cậu đã nghe lời như vậy, cho tôi xem chỗ riêng tư của mình”, “Vậy thì bây giờ tôi sẽ thực hiện một mong muốn của cậu”.



“Cậu nói cho tôi biết, bây giờ cậu muốn làm việc gì nhất?”



Lỗ Vĩnh Hạc thậm chí không cần suy nghĩ, lập tức nói: “Tôi bây giờ muốn lóc da lóc thịt kẻ tên Lý Phong đó ra”.



“Rồi sau đó đẩy con đàn bà của hắn ta lên giường, chơi cô ta đến chết thì thôi”.



“Nhưng bây giờ cậu đã không còn là đàn ông nữa rồi, làm sao chơi đàn bà được đây?”



Nghe Uông Nghị Sinh nói như vậy, đôi mắt Lục Vĩnh Hạc lóe lên một tia hung ác.



Hắn ta nhìn thẳng Uông Nghị Sinh, nói: “Cậu Uông, hay

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK