Rõ ràng đây chính là muội muội của Đạo Nhất!
Cô gái nhìn Đạo Nhất, vẻ mặt bình tĩnh.
Advertisement
Đạo Nhất đi đến trước mặt cô gái, vẻ mặt phức tạp: “A Cổ, vài năm nay, vẫn ổn chứ?”
Cô gái khẽ cúi đầu, không nói gì.
Đạo Nhất nắm lấy tay A Cổ, áy náy nói: “Xin lỗi, mấy năm nay tỷ tỷ chưa từng chăm sóc muội, khiến muội…”
Ngay lúc này, đột nhiên trong tay A Cổ xuất hiện một con dao găm kỳ lạ, sau đó, nàng ta trực tiếp đâm một đao vào bụng Đạo Nhất.
Ầm!
Trong thoáng chốc, toàn thân Đạo Nhất cứng đờ tại chỗ, sau đó thân thể nàng ta bắt đầu biến mất nhanh chóng!
Thấy vậy, Diệp Huyên và A Mệnh đều biến sắc.
Diệp Huyên đang định ra tay thì lúc đó, Đạo Nhất đột nhiên run giọng nói: “Đừng... Đây là Tuế Nguyệt Thần Đao, trong đó có chứa sức mạnh thời gian năm tháng vô cùng mạnh, ngươi không thể chống đỡ được sức mạnh này!”
A Mệnh cũng ngăn Diệp Huyên, vũ khí này khiến nàng ta cũng cảm nhận được nguy hiểm!
A Cổ nhìn Đạo Nhất chằm chằm, đôi mắt nàng ta không ngừng rơi lệ: “Tại sao! Tại sao tỷ lại vì một tên loài người thấp hèn mà phản bội tộc nhân? Tại sao chứ! Tại sao chứ!”
Tay trái Đạo Nhất khẽ chạm vào gương mặt A Cổ, nhẹ giọng nói: “Bởi vì tỷ tỷ thích loài người này!”
A Cổ rống giận: “Hắn chỉ là một tên loài người thôi mà! Một sinh linh thấp hèn, một chủng tộc thấp hèn… Sao tỷ lại thích hắn? Tỷ biết không? Tỷ khiến cả A Cổ Thị chúng ta đều hổ thẹn!”
Nói rồi, tay phải nàng ta cầm dao đâm mạnh vào.
Ầm!
Thân thể Đạo Nhất càng trở nên hư ảo, nàng ta khẽ nhíu mày, thoáng chốc, nàng ta khẽ cười: “Nha đầu ngốc, thích một người, không phải do bản thân mình khống chế được…”
Nói rồi nàng ta quay đầu nhìn Diệp Huyên, khẽ cười: “Vốn muốn ở cạnh ngươi thêm một thời gian, nhưng… Chuyện không như ý muốn. Đồng ý với ta, đừng đi tìm bản thể ta, càng đừng cứu ta… Cái chết đối với ta mà nói, thật sự là giải thoát… Sống thật quá đau khổ…”
Vừa dứt lời, nàng ta ngẩng đầu nhìn tinh không vô tận, khẽ cười nói: “Kiếp này, ta không còn nợ ai nữa rồi!”