Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy cảnh này, lão Cổ ở phía xa thở phào, lão xoay người chém tới một kiếm.



Vụt!



Kiếm quang bay nhanh, lại một cái đầu ở phía xa bị chém đứt.




Dù lão Cổ mạnh thật, nhưng những cường giả Thiên Ma tộc khác cũng không hề lùi bước, chúng không ngừng xông về phía lão Cổ.



Liều mạng!



Lúc này, tất cả cường giả của Thiên Ma tộc đều chọn liều mạng!



Ở bên dưới, Lâm Ma nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt hắn ta rất dữ tợn: “Diệp Huyên, ngươi…”




Nhưng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất.



Lâm Ma híp mắt lại, hai cánh tay đan chéo vào nhau, chặn ở trước mặt.



Oanh!



Kiếm quang vỡ nát, Lâm Ma thoáng chốc lùi lại mấy trăm trượng, mà hắn ta vừa dừng lại thì hai cánh tay đã nát bét!



Thấy thế, Lâm Ma sa sầm mặt, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên, đang muốn nói chuyện thì có một tia kiếm quang đột nhiên cắt ngang qua cổ họng hắn ta với tốc độ đáng sợ.



Phụt!



Máu tươi bắn ra từ chỗ cổ họng của Lâm Ma, Lâm Ma trợn tròn mắt, tắt thở.



Diệp Huyên xoay người nhìn về phía chân trời, lúc này, nơi đó không ngừng có những cái đầu đầm đìa máu rơi xuống.



Tàn sát!



Với thực lực của lão Cổ, lúc này hoàn toàn không có ai trong Thiên Ma tộc có thể ngăn cản được lão.



Không chỉ thế, cũng không có ai có thể ngăn cản Diệp Huyên!



Dù Diệp Huyên không mạnh bằng lão Cổ, nhưng năng lực phòng ngự của hắn còn đáng sợ hơn cả lão Cổ nữa, lực lượng bình thường hoàn toàn không thể làm hắn bị thương!



Trong Thiên Ma Thành không ngừng có cường giả của Thiên Ma tộc chết đi, lúc đầu những cường giả này đều chọn liều mạng, nhưng sau đó, một vài cường giả bắt đầu bỏ chạy!



Vì thực lực của Diệp Huyên và lão Cổ thật sự quá mạnh mẽ!



Khoảng một lúc lâu sau đó, lão Cổ và Diệp Huyên mới dừng lại, lúc này, trong Thiên Ma Thành chất đầy thi thể, khắp nơi tràn đầy mùi máu tanh khó ngửi.



Có thể nói cường giả hàng đầu trong Thiên Ma Thành gần như đã bị giết sạch rồi.



Kiếm Trấn Hồn lẳng lặng lơ lửng trước mặt Diệp Huyên, đang không ngừng cắn nuốt những linh hồn xung quanh.



Diệp Huyên nhìn kiếm Trấn hồn trước mặt, cười khẽ: “Lão Cổ, ông thấy kiếm này thế nào?”



Lão Cổ nhìn
1644922416112.png


Vì nó vẫn luôn không ngừng trở nên mạnh mẽ.



Lúc này, lão Cổ nhìn một vòng xung quanh: “Sau này sẽ không còn Thiên Ma tộc nữa rồi!”



Diệp Huyên gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”




Nói xong, hắn và lão Cổ xoay người rời đi.



Lúc này, trên bầu trời của Thiên Ma thành đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen, một hư ảnh hiện lên trong vòng xoáy màu đen đó.



Diệp Huyên và lão Cổ xoay người, lão Cổ nhìn hư ảnh kia, híp mắt lại, kiếm sau lưng lão rung lên, sẵn sàng chém ra.



Diệp Huyên nhìn hư ảnh đó, vẻ mặt không chút cảm xúc: “Người của Thiên Ma tộc sao?”




Luồng hư ảnh kia cất lời: “Hay cho một tên Diệp Huyên, làm việc đủ tuyệt tình”.



Diệp Huyên cười nói: “Tuyệt tình ư? Ta cảm thấy mình đã rất nhân từ rồi!”



Hư ảnh kia cười khẩy: “Hay cho một câu nhân từ! Diệp Huyên, ta sẽ nhớ kỹ mối thù hôm nay!”



Nói xong, hư ảnh kia dần biến mất.



Lúc này, Diệp Huyên cất lời: “Lão Cổ, giết kẻ đó đi!”



Hắn vừa nói xong, lão Cổ đã biến mất khỏi vị trí ban đầu, một tia kiếm quang chém thẳng tới chỗ hư ảnh kia, mà lúc này, hư ảnh kia cũng đánh ra một quyền.



Oanh!



Kiếm quang vỡ vụn!



Thấy cảnh này, Diệp Huyên cau mày, lão Cổ cũng hơi nhíu mày. Lão đang định ra tay một lần nữa thì lúc này, hư ảnh kia đã hoàn toàn biến mất.



Biến mất rồi!



Diệp Huyên sa sầm mặt.



Lúc này, lão Cổ nói: “Người này không đơn giản, thiếu chủ phải vô cùng cẩn thận!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn một vòng xung quanh, sau đó biến mất.



Hắn không lập tức rời đi, mà bắt đầu vơ vét bảo vật trong Thiên Ma tộc.



Bảo vật của Thiên Ma tộc đương nhiên không có sức hấp dẫn gì với hắn, nhưng lại rất có lợi với người bên cạnh hắn.



Sở dĩ hắn thu phục Thiên Đạo Thành là vì muốn phát triển thế lực của bản thân!



Diệp Huyên nhanh chóng vét sạch đồ trong Thiên Ma Thành!



Lúc này, Thiên Ma Thành đã trở thành một toà thành trống, vì những người may mắn sống sót kia gần như đã chạy trốn hết.



Chuyện Diệp Huyên tàn sát Thiên Ma tộc nhanh chóng truyền ra, đương nhiên tin được truyền nhiều hơn là về kiếm tu đứng sau Diệp Huyên, mấy vị kiếm tu vừa xuất hiện đã giết chết mấy cường giả Chủ Tế Cảnh của
1644922426721.png

Sau khi rời khỏi Thiên Ma Thành, Diệp Huyên và lão Cổ đi về Thiên Đạo Thành.



Trong một đại điện, Diệp Huyên gọi Thiên Hàm và Thiên Nhạn đến.



Diệp Huyên nhìn Thiên Hàm: “Có gặp khó khăn gì không?”




Thiên Hàm trầm giọng nói: “Ban đầu có, nhưng sau khi ngươi tàn sát Thiên Ma Thành, những ý kiến phản đối kia đã biến mất cả rồi”.



Diệp Huyên gật đầu: “Nếu cô cần gì thì cứ liên lạc với ta! Còn nữa, đừng nhân từ, nếu không sẽ tự mình hại mình đấy!”



Thiên Hàm im lặng.



Diệp Huyên đi tới trước mặt Thiên Nhạn, Thiên Nhạn cũng không sợ hãi, cứ thế nhìn thẳng vào Diệp Huyên.



Diệp Huyên nói: “Giúp đỡ tỷ tỷ của cô, cô hiểu ý ta chứ?”




Thiên Nhạn không đáp.



Diệp Huyên lại nói: “Cần gì thì liên lạc trực tiếp với ta”.



Thiên Nhạn nói: “Ngươi muốn chúng ta làm gì?”



Diệp Huyên đáp: “Khi nào cần, ta sẽ liên lạc với các cô!”



Nói xong, hắn dẫn lão Cổ rời đi.



Trong điện, Thiên Hàm khẽ thở dài, lúc này, Thiên Nhạn chợt nói: “Tỷ tỷ, tỷ nên tỏ thái độ với hắn!”



Thiên Hàm nhìn Thiên Nhạn, Thiên Nhạn lại nói: “Hắn sẽ không nhân từ với chúng ta thêm lần nữa”.



Thiên Hàm im lặng.







Diệp Huyên và lão Cổ quay lại thư viện Vạn Duy, sau khi về thư viện, Diệp Huyên lấy thư phòng Vạn Duy và tháp Giới Ngục ra.



Bên cạnh hắn là nữ phu tử, Trương Văn Tú và lão Cổ.



Nữ phu tử nhìn thư phòng Vạn Duy trong tay Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Ngươi chắc chắn muốn mở thư phòng sao?”



Diệp Huyên gật đầu: “Bây giờ đã tiêu diệt người hộ đạo và Thiên Ma tộc, có lẽ không có ai đến gây chuyện nữa!”



Nữ phu tử nói: “Lỡ như có thì sao?”



Diệp Huyên cười nói: “Vậy không phải là chuyện tốt ư? Vừa khéo có thể xem thử ta còn có bao nhiêu kẻ thù”.



Nữ phu tử gật đầu: “Vậy cũng phải!”



Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại, hắn điều động tháp Giới Ngục, chẳng mấy chốc, tháp Giới Ngục nhỏ lại, sau đó biến thành một tia sáng bay vào trong thư phòng Vạn Duy.



Ầm!



Một tia sáng đột nhiên bay lên từ trong thư phòng Vạn Duy, tia sáng này bay thẳng vào trong tinh không vô tận.



Lúc này, vô số đôi mắt từ các tinh vực khác chú ý về phía này.



Ở ngục tối Vô Biên, cô gái một chân chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, hơi nhíu mày, một khác sau, nàng ta đã biến mất.



Hư Vô Duy Độ.



Trong nghĩa trang Vô Tận, ông lão trông mộ chợt ngẩng đầu, một lát sau, lão ta nhíu mày.



Trong hiệu cầm đồ, Tiểu Đạo nằm trên quầy cũng ngẩng đầu, nàng cau mày: “Muốn chết sao?”
Thư viện Vạn Duy, thấy thư phòng Vạn Duy và tháp Giới Ngục tạo ra động tĩnh lớn như thế, Diệp Huyên nheo mắt!



Mọi người xung quanh đều nhìn về phía thư phòng kia, lúc này, trên bầu trời của thư viện Vạn Duy đột nhiên xuất hiện rất nhiều hơi thở mạnh mẽ, những hơi thở này rất khó đoán, bản thể của bọn họ cũng không xuất hiện, chỉ ẩn mình trong tinh không.



Thấy cảnh này, Diệp Huyên hơi nhíu mày, xem ra vẫn có không ít cường giả có ý đồ với thư phòng Vạn Duy!




Đều không sợ chết sao?



Diệp Huyên híp mắt lại, hộp kiếm sau lưng lão Cổ đang đứng cạnh hắn bắt đầu rung lên, chuẩn bị chém ra bất cứ lúc nào.



Lúc này, thư phòng đột nhiên rung lên, cùng lúc đó, những hơi thở mạnh mẽ xung quanh cũng ngày càng nhiều, mấy hơi thở yếu nhất trong đó cũng là Chủ Tế Cảnh!




Lúc này, cả Diệp Huyên cũng thấy hơi hoảng hốt.



Phía chân trời, thư phòng đột nhiên xuất hiện một tia sáng trắng, bên trong đó là một cánh cửa, trên cánh cửa kia có một chỗ lõm hình tháp nho nhỏ, tháp Giới Ngục chậm rãi bay về phía chỗ lõm kia.



Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong thiên địa đều tập trung trên thư phòng Vạn Duy.



Thiên địa xung quanh ngày càng có nhiều hơi thở mạnh mẽ hơn, hơn nữa còn đang dâng cao với tốc độ cực nhanh.



Diệp Huyên hơi sa sầm mặt, hắn không ngờ sẽ có nhiều cường giả xuất hiện như vậy.



Không phải chỉ là một cái thư phòng thôi sao?



Lúc này, một bóng trắng chợt xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, người đến chính là Tiểu Đạo.



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên, cười hỏi: “Cảm thấy mình vô địch rồi à?”



Diệp Huyên im lặng.



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Bây giờ ngươi có hai sự lựa chọn, một là gọi cô gái váy trắng tới, hai là gọi tất cả cường giả của Kiếm Tông tới”.



Diệp Huyên nhíu mày: “Nghiêm trọng thế sao?”



Sắc mặt Tiểu Đạo chợt trở nên lạnh như băng: “Ta thấy ngươi tự cao quá rồi!”



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Tiểu Đạo cô nương, chắc không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu nhỉ? Hơn nữa có lẽ bây giờ ta đã có thể tự bảo vệ bản thân rồi!”



Tiểu Đạo đột nhiên quay đầu nhìn về phía lão Cổ, ngay sau đó, nàng đột nhiên đánh ra một quyền.



Lão Cổ thay đổi sắc mặt, rút kiếm chém tới.



Oanh!



Một tiếng nổ vang lên, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, lão Cổ thoáng chốc lùi xa mấy vạn trượng, lão vừa dừng lại, một lực lượng thần bí đã nhốt lão lại, khiến lão không thể nào cử động.



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Được, ngươi nói ta nghe xem, bây giờ ngươi tự vệ thế nào!”



Diệp Huyên trầm
1644922443081.png

Diệp Huyên nhíu mày, hắn đang muốn lên tiếng, Tiểu Đạo lại nói tiếp: “Một khi có người kiềm chế ông ta, ta hỏi ngươi, Diệp Huyên ngươi có thể đánh thắng được mấy người?”



Diệp Huyên im lặng.



Tiểu Đạo hít sâu một hơi: “Đừng cho rằng thực lực của ngươi tăng mạnh, sau lưng xuất hiện một thế lực thần bí là nghĩ mình vô địch”.




Nói xong, nàng xoay người rời đi.



Lúc này, một giọng nói chợt vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Đừng mở!”



Là giọng nói của A La!



Diệp Huyên không chút do dự vung tay phải, tháp Giới Ngục và thư phòng Vạn Duy quay lại trong tay hắn.




Thấy cảnh này, nữ phu tử và Trương Văn Tú lập tức thở phào nhẹ nhõm.



Thật ra khi nãy bọn họ cũng rất hoảng hốt!



Vì cao thủ xuất hiện trên bầu trời của thư viện Vạn Duy càng ngày càng nhiều!



Hơn nữa những cao thủ này còn rất mạnh!



Trong đó có không dưới mười cao thủ Chủ Tế Cảnh!



Diệp Huyên cũng không ngờ có nhiều cao thủ như vậy đến, hơn nữa còn có rất nhiều cao thủ Chủ Tế Cảnh.



Chuyện này không bình thường lắm!



Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, những cao thủ Chủ Tế Cảnh này là đến từ đâu?



Hắn vốn cho rằng sau khi tàn sát Thiên Ma tộc đã có thể đe doạ những thế lực kia, nhưng bây giờ xem ra là hắn không làm được!



Đúng như lời Tiểu Đạo nói, mình hơi tự cao rồi.



Hoặc có thể nói là hắn đánh giá thấp tầm quan trọng của thư phòng Vạn Duy này rồi.



Lúc này, mấy hơi thở mạnh mẽ nơi chân trời dần biến mất.



Diệp Huyên nhìn thoáng qua chân trời, sau đó xoay người rời đi.



Bây giờ chỉ cần hắn không mở thư phòng ra, những thế lực này cũng sẽ không gây chuyện với hắn, nhưng một khi hắn mở, những thế lực và những cao thủ này chắc chắn sẽ ra tay.



Đúng như lời Tiểu Đạo nói, trừ khi gọi cô gái váy trắng hoặc những cao thủ khác của Kiếm Tông tới mà thôi!



Chẳng mấy chốc, thư viện Vạn Duy bình thường trở lại.



Diệp Huyên ngồi trong tiểu viện nhìn tháp nhỏ và thư phòng Vạn Duy trước mặt, im lặng không nói một lời.



Bây giờ thứ này thật sự là nóng bỏng tay đấy!



Trương Văn Tú và nữ phu tử đi tới trước mặt Diệp Huyên, nữ phu tử nói: “Ta cảm thấy có lẽ thời cơ chưa tới!”



Diệp Huyên và Trương Văn Tú nhìn về phía nữ phu tử, nữ phu tử nhẹ giọng nói: “Thư phòng này rơi vào tay ngươi chắc chắn là ý của tiên sinh, mà bây giờ không thể mở có lẽ vì thời cơ chưa tới!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vậy khi nào thời cơ mới tới?”



Nữ phu
1644922454899.png

Diệp Huyên gật đầu: “Người bình thường ta cũng không lo lắm, điều ta lo lắng là ngục tối Vô Biên và Hư Vô Duy Độ, còn có Tiểu Đạo nữa!”



Trực giác cho hắn biết, có lẽ Tiểu Đạo cũng có ý đồ với thư phòng kia!




Nữ phu tử nói: “Cho dù thế nào, tạm thời ngươi cũng đừng nên động vào thư phòng này!”



Diệp Huyên cười khẽ, sau đó nói: “Hai người cũng cẩn thận một chút, ta về Phù Văn Tông một chuyến!”



Nói xong, hắn xoay người rời đi, nhưng chợt nhớ đến điều gì, hắn chợt xoay người nhìn về phía hai cô gái Trương Văn Tú: “Hai người nhất định phải đạt đến Luân Hồi Cảnh!”



Trương Văn Tú lắc đầu: “Không đơn giản như thế đâu!”




Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, một quyển sách cổ xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa quyển sách cổ kia cho hai cô gái: “Đây là tỷ tỷ của ta để lại cho, có lẽ sẽ có tác dụng rất lớn với các cô!”



Trương Văn Tú nhận lấy quyển sách cổ kia, đọc sơ qua, sau đó, nét mặt nàng ta trở nên nặng nề: “Cái này của ngươi…”



Diệp Huyên nói: “Mau chóng đạt đến Luân Hồi Cảnh!”



Sức chiến đấu của Trương Văn Tú và nữ phu tử đều không yếu, nếu các nàng đạt đến Luân Hồi Cảnh, cộng thêm sự giúp đỡ của ngoại vật, thì hoàn toàn có thể chống lại Chủ Tế Cảnh.



Sau khi Diệp Huyên rời khỏi thư viện Vạn Duy, Trương Văn Tú và nữ phu tử lập tức bế quan.



Để có thể cho hai cô gái yên tâm đột phá Luân Hồi Cảnh, Diệp Huyên bảo lão Cổ ở lại trong thư viện, còn mình thì trở về Phù Văn Tông.



Vừa mới về đến Phù Văn Tông, một tia kiếm quang đã chém về phía hắn.



Diệp Huyên híp mắt lại, rút kiếm ra, đâm lên trên kiếm quang kia.



Oanh!



Kiếm quang nổ tung, nhưng một khắc sau, một thanh kiếm đột nhiên chém tới giữa chân mày của hắn bằng một góc độ kỳ lạ.



Diệp Huyên híp mắt, nghiêng người né tránh, hắn xoay cổ tay, vung ngang thanh kiếm trong tay.



Ầm!



Diệp Huyên cảm thấy kiếm của mình bị cái gì đó ngăn lại, một khắc sau, một tia kiếm quang đã chém tới trước cổ họng của hắn, hắn không đỡ một kiếm này mà còn đâm kiếm tới.



Vụt!



Kiếm đâm vào trong không khí!



Diệp Huyên nhìn về phía đối diện, thấy một cô bé đứng ở đó.



Tiểu Thất!



Tiểu Thất đứng
1644922465310.png

Nhưng cũng hết cách, thân thể Diệp Huyên quá mạnh, một kiếm kia chém xuống, tốc độ của nàng ta nhanh hơn Diệp Huyên, nhưng cũng vô dụng, vì kiếm của nàng ta không thể giết chết Diệp Huyên!



Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Thất, cô mạnh hơn trước đây nhiều lắm!”




Tiểu Thất gật đầu: “Ngươi cũng thế!”



Diệp Huyên nhìn xung quanh: “Tiểu An và Vạn Lý đâu?”



Tiểu Thất đáp: “Hai người đi rồi!”



Đi rồi?



Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Đi đâu?”




Tiểu Thất nói: “Đi rèn luyện!”



Nghe vậy, Diệp Huyên sa sầm mặt, lúc này, Tiểu Thất lại nói: “Ngươi đừng quá lo lắng, hai người họ đều đã đạt đến Nhân Quả Cảnh, sức chiến đấu không tầm thường, người bình thường rất khó khiến hai người họ bị thương!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn vẫn hiểu rõ thực lực của An Lan Tú và Liên Vạn Lý, với sức chiến đấu của hai người, chỉ cần không gặp phải Chủ Tế Cảnh thì sẽ không gặp nguy hiểm gì cả!



Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Thất: “Cô đang đợi ta?”



Tiểu Thất gật đầu: “Muốn đánh với ngươi một trận!”



Diệp Huyên cười đáp: “Được thôi!”



Tiểu Thất nhìn Diệp Huyên: “Cẩn thận đấy!”



Nói xong, nàng ta lập tức biến mất, một tia kiếm quang thoáng chốc bay tới trước mặt Diệp Huyên.



Diệp Huyên giơ kiếm lên đỡ.



Oanh!



Diệp Huyên liên tục lùi lại mấy trượng, cùng lúc đó, mấy tia kiếm quang lướt qua bên người Diệp Huyên, Diệp Huyên chợt ra tay.



Ầm ầm ầm ầm!



Diệp Huyên lại lùi mấy chục trượng nữa, hắn vừa dừng lại, một tia kiếm quang trắng như tuyết đột nhiên bay xuống từ trên đỉnh đầu của hắn.



Diệp Huyên đâm ra!



Cứng chọi cứng!



Một kiếm này đâm thẳng lên trên kiếm quang kia, kiếm quang nổ tung, một thanh kiếm đè lên thân kiếm của Diệp Huyên.



Rắc!



Không gian xung quanh Diệp Huyên bị nứt ra, lúc này, Tiểu Thất trên đầu Diệp Huyên chợt biến mất một cách kỳ lạ.



Diệp Huyên híp mắt lại, giơ kiếm lên đỡ.



Oanh!



1644922475448.png

Một vùng kiếm quang nổ tung ngay trước mặt Diệp Huyên, có một tàn ảnh liên tục lùi lại.



Người lùi lại chính là Tiểu Thất!



Tiểu Thất vừa mới dừng lại, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, cùng lúc đó, một thanh kiếm đâm tới giữa chân mày nàng ta. Tiểu Thất híp mắt lại, giơ kiếm lên đỡ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng ta thay đổi, nàng ta giẫm chân phải, liên tục lùi lại mấy chục trượng.




Sau khi dừng lại, Tiểu Thất cúi đầu nhìn cổ tay phải của mình, lúc này trên cổ tay phải của nàng ta có một vết kiếm nho nhỏ.



Tiểu Thất nhìn về phía Diệp Huyên: “Một kiếm của ngươi khi nãy là giả!”



Diệp Huyên gật đầu: “Huyễn kiếm! Thật thật giả giả, hư hư thực thực, biến ảo khôn lường!”



Tiểu Thất nói: “Vừa học sao?”




Diệp Huyên gật đầu: “Muốn học không?”



Tiểu Thất lắc đầu: “Nào, ngươi đỡ một kiếm của ta đi!”



Dứt lời, nàng ta cầm kiếm bằng hai tay dựng thẳng ở giữa chân mày, một lát sau, nàng ta đột nhiên biến mất.



Một tia kiếm quang loé lên!



Diệp Huyên híp mắt lại, hắn không lùi bước mà còn tiến lên một bước, rút kiếm chém xuống.



Rút Kiếm Định Sinh Tử!



Một kiếm này chém xuống, tia kiếm quang kia của Tiểu Thất bị hắn ép dừng lại, nhưng vẫn không biến mất.



Lúc này, Tiểu Thất đột nhiên quát lên, đảo kiếm bằng hai tay.



Ầm!



Diệp Huyên liên tục lùi về sau, mà lúc này, Diệp Huyên chợt giẫm chân phải, cầm kiếm bằng tay phải giơ ra phía trước để chặn.



Ầm!



Kiếm quang nổ tung, Tiểu Thất bị đẩy lùi mấy chục trượng!



Sau khi dừng lại, Tiểu Thất nhìn về phía Diệp Huyên: “Sau này lại đánh tiếp!”



Diệp Huyên gật đầu, cười đáp: “Được!”



Tiểu Thất cất kiếm đi, nhẹ giọng nói: “Ta phải đi rồi!”



Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Ngươi muốn đi đâu?”



Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn lên chân trời, nhẹ giọng nói: “Đến một nơi cả ta cũng không rõ!”



Diệp Huyên còn muốn hỏi, nhưng Tiểu Thất đã biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.



Đi rồi!



Diệp Huyên đứng yên tại chỗ.



Tiểu Thất đi đâu chứ?



Diệp Huyên không nghĩ nhiều nữa, xoay người trở lại Phù Văn Tông.


Bên trong Phù Văn Tông, Diệp Huyên gặp được Tông chủ Thẩm Tinh Hà.
Thẩm Tinh Hà nhìn Diệp Huyên với nét mặt phức tạp, thiếu niên trước mắt đã mạnh hơn trước đây nhiều rồi.



Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra, đưa nó cho Thẩm Tinh Hà.



Thẩm Tinh Hà nhìn về phía Diệp Huyên: “Đây là?”




Diệp Huyên cười nói: “Đây là một vài thứ lấy được từ Thiên Ma Thành, có lẽ rất có lợi cho đệ tử và các vị trưởng lão của Phù Văn Tông chúng ta”.



Thẩm Tinh Hà nhìn chiếc nhẫn chưa đồ, sắc mặt thay đổi!



Thứ bên trong nhẫn chứa đồ không hề tầm thường chút nào!



Thẩm Tinh Hà nhìn về phía Diệp Huyên: “Cái này…”




Diệp Huyên ngắt lời ông ta: “Phát cho đệ tử Phù Văn Tông đi! Còn việc nên chia thế nào, lão Thẩm ông tự quyết định đi. Ông đừng từ chối, bây giờ Phù Văn Tông chúng ta cần phải trở nên mạnh mẽ”.



Trở nên mạnh mẽ!



Phù Văn Tông bây giờ thua kém những thế lực lâu đời kia quá nhiều!



Nếu đối đầu với thế lực như Thiên Đạo Thành, e rằng Phù Văn Tông còn không có sức đánh trả!



Thẩm Tinh Hà cất nhẫn chứa đồ đi: “Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”



Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Trở nên mạnh mẽ!”



Bây giờ hắn miễn cưỡng có thể chống lại cao thủ Chủ Tế Cảnh, nhưng hắn không chắc có thể đánh thắng bọn họ!



Chuyện mở thư phòng lần này khiến hắn hiểu, tuy người hộ đạo và Thiên Ma tộc đã bị tiêu diệt, nhưng cũng không có nghĩa là nguy cơ đã kết thúc!



Hơn nữa, lúc Tuyết tỷ rời đi cũng từng nói với hắn, sau này hy vọng hắn có thể sóng vai tác chiến với bọn họ!



Bọn họ!



Hắn biết Tuyết tỷ là đang nói đến Kiếm Tông!



Kiếm Tông chắc chắn cũng có kẻ thù!



Kiếm Tông lớn mạnh như thế mà vẫn có kẻ thù, có thể tưởng tượng được kẻ thù mạnh đến mức nào!



Ngoài ra còn có Ngũ Duy Kiếp nữa!



Ngũ Duy Kiếp là thứ khiến tất cả thế lực đều kiêng dè, nếu Ngũ Duy Kiếm tới, mình nên làm sao đây?



Lúc này, giọng nói của tầng chín đột nhiên vang lên: “Dẫn ngươi đến một nơi”.



Diệp Huyên hỏi: “Nơi nào!”



Tầng chín đáp: “Nơi ta từng ở!”



Diệp Huyên ngây người, sau đó lại hỏi: “Đó là đâu?”



Tầng chín nói: “Hư Vô Duy Độ”.



Diệp Huyên ngây
1644922490294.png

Hư Vô Duy Độ!



Diệp Huyên sa sầm mặt.



Đương nhiên hắn cũng biết nơi này, đây là một nơi vô cùng nguy hiểm.




Hắn không ngờ tầng chín lại đến từ nơi đó!



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, người thật sự đến từ Hư Vô Duy Độ sao?”



Tầng chín đáp: “Ta lừa ngươi có lợi ích gì không!”



Diệp Huyên cười: “Không có, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi, không ngờ người lại đến từ nơi đó!”




Tầng chín im lặng một lát rồi nói: “Không có gì phải ngạc nhiên cả! Nơi đó…”



Diệp Huyên lẳng lặng lắng nghe, hắn cũng muốn tìm hiểu thêm về Hư Vô Duy Độ, nhưng tầng chín lại không nói nữa.



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hỏi: “Tiền bối, nơi đó có nguy hiểm không!”



Tầng chín đáp: “Nguy hiểm!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Rốt cuộc nơi đó là một nơi như thế nào?”



Tầng chín im lặng.



Diệp Huyên nói: “Tiền bối, ta cảm thấy không có gì phải giấu diếm cả, đúng không?”



Tầng chín nói: “Ngươi phải đi hỏi Tiểu Đạo ấy!”



Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Tại sao?”



Tầng chín nói: “Ta sợ chết!”



Diệp Huyên: “…”



Lúc này, tầng chín lại nói: “Không phải ta không muốn nói, mà là ta không thể nói đến lai lịch và bí mật của chỗ đó, nhân quả của nó ta không thể nào chịu được, nhưng Tiểu Đạo Thì có thể, ngươi đi hỏi nàng đi, nàng không sợ chết!”



Diệp Huyên lại hỏi: “Vậy tiền bối có biết lai lịch của Tiểu Đạo cô nương không?”



Tầng chín nói: “Không biết!”



Diệp Huyên đen mặt: “Tiền bối, vậy rốt cuộc người biết cái gì?”



Tầng chín khẽ thở dài: “Ta cũng rất bất đắc dĩ! Biết không thể nói, không biết lại không dám hỏi, hầy!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, người bảo ta đến Hư Vô Duy Độ làm gì?”



Tầng chín đáp: “Tìm kiếm cơ duyên!”



Diệp Huyên đen mặt: “Thân thiết đến thế rồi, người đừng lừa ta!”



Tầng chín im lặng một lát rồi nói: “Ngươi muốn nhanh chóng đạt đến Luân Hồi Cảnh, nơi đó là thích hợp với ngươi nhất”.



Diệp Huyên nhíu mày: “Vì sao?”



Tầng chín
1644922502564.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK