Bất Tử Đế tộc? Là thế lực phương nào vậy?
Thấy hắn ngớ người ra, Tiểu Ách khẽ nói: “Sao gia tộc này lại giúp ngươi ngăn cản pháp tắc Tai Ách?”
Advertisement
Diệp Huyên lập tức hỏi: “Cô biết bọn họ là ai sao?”
Tiểu Ách im lặng một hồi rồi đáp: “Được xưng là gia tộc đứng đầu chư thiên vạn giới”.
Nàng ta cau mày: “Ngươi không biết?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không”.
Tiểu Ách lại im lặng một hồi, sau đó thốt lên: “Mẹ nó! Ta suýt nữa quên mất huyết mạch của ngươi… Ngươi chính là người của Bất Tử Đế tộc!”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Ách giục giã: “Đi mau lên!”
Hắn ngẩng đầu nhìn chân trời: “Bọn họ không ngăn được ả ta sao?”
Tiểu Ách cả giận: “Ngăn cái gì mà ngăn! Bất Tử Đế tộc ở tận Cửu Duy, cách nơi này tận mấy chiều không gian, ngăn lại kiểu gì?!”
Diệp Huyên nghĩ nghĩ một hồi rồi co giò chạy biến.
Tâm tình hắn chấn động không thôi.
Trên đời thật sự có vũ trụ Cửu Duy!
Nhưng vì sao thế lực ở đó lại muốn bảo vệ hắn?
Chẳng lẽ bên đó là họ nhà ngoại?
Nhưng Độc Cô Huyên chỉ là một người phụ nữ bình thường, dường như cũng không sở hữu huyết mạch Bất Tử Đế tộc.
Không lẽ cha mẹ ruột của hắn là người nào khác hoàn toàn?
Diệp Huyên không khỏi đau đầu, cuối cùng không biết mình rốt cuộc là con ai.
…
Đôi mắt lạnh lẽo của Mục Tiểu Đao nhìn vào sâu trong vũ trụ: “Bất Tử Đế tộc”.
Ở nơi đó, một cái bóng mờ ngưng tụ thành hình.
Người này chính là tộc trưởng Bất Tử Đế tộc, Đông Lý Tĩnh.
Thứ xuất hiện ở đây chỉ là hình chiếu hư không, còn bản thể nàng ta đang ở tận Cửu Duy, cách đó mấy chiều không gian.
Đông Lý Tĩnh nhàn nhạt liếc nhìn Mục Tiểu Đao: “Người bảo vệ pháp tắc”.
Ả ta cong môi cười: “Sao? Bất Tử Đế tộc các ngươi muốn bảo vệ cho thiếu niên Diệp Huyên này?”
Đông Lý Tĩnh nghiêm giọng: “Đúng vậy thì sao?”
Qua mấy trăm vạn năm tồn tại, Bất Tử Đế tộc chưa từng sợ một ai – ngoại trừ người đàn ông áo xanh năm ấy.