Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt, toàn bộ mặt biển bị tách ra thành một đường dài đến vạn dặm, vì lực lượng quá mạnh, nên toàn bộ mặt biển đều bắt đầu cuộn trào, tạo thành sóng lớn cao mấy vạn trượng, cực kỳ đáng sợ!

Ở đầu bên kia, Quan Nhất đứng nhìn khe hở dài vạn dặm bằng ánh mắt vô cùng hưng phấn.

Lúc này, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt cô bé, hắn khẽ cười: “Có thể đi tỷ võ rồi!”

Quan Nhất nhìn Diệp Huyên: “Sư phụ, con có thể khiêu chiến với người không?”

Khiêu chiến Diệp Huyên!

Sở dĩ cô bé làm như thế là vì trong khoảng thời gian dạy cô bé, Diệp Huyên chưa từng ra tay dù chỉ một lần!

Cô bé rất muốn biết thực lực của Diệp Huyên!

Trước kia, chắc chắn cô bé sẽ không dám, nhưng bây giờ, cô bé cảm thấy bản thân như sắp vô địch rồi!

Nghe thấy lời của Quan Nhất, Diệp Huyên khẽ cười: “Được!”

Quan Nhất nhìn Diệp Huyên: “Sư phụ, con sẽ sử dụng toàn lực đấy!”

Dứt lời, cô bé siết chặt tay phải, sau đó đấm tới một phát.

Cú đấm này kéo theo Vũ Trụ Tinh Không Chi Lực kinh khủng áp đảo về phía Diệp Huyên!

Lúc này, Diệp Huyên nhẹ nhàng vung tay phải.

Oanh!

Tất cả lực lượng lập tức biến mất!

Quan Nhất sững sờ: “Con… Con yếu đến thế sao?”

Yếu đến thế sao!

Diệp Huyên cười nói: “Có lẽ không phải con yếu, mà là ta quá mạnh! Ha ha…”

Quan Nhất cười nói: “Sư phụ, rốt cuộc người mạnh đến mức nào vậy?”

Diệp Huyên im lặng, không thể trả lời.

Rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Lúc này, hắn chợt thấu hiểu cho tâm trạng của Thanh Nhi trước đây!

Trước đây hắn cũng từng liên tục hỏi Thanh Nhi mạnh đến mức nào, Thanh Nhi không hề nói gì, giống như tâm trạng của hắn lúc này vậy!

Quan Nhất chớp mắt: “Sư phụ là vô địch sao?”

Diệp Huyên lập tức cười to đáp: “Có thể xem là thế!”

Quan Nhất nghiêm túc hỏi: “Sư phụ, ngài thật sự chỉ là muốn mở thư viện ở Thiên Nhất Thành thôi sao?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế! Chúng ta ra ngoài thôi!”

Dứt lời, hắn bèn muốn dẫn Quan Nhất ra ngoài, nhưng lúc này, dường như nhớ ra điều gì đó, hắn đột nhiên mở tay phải, một viên gạch màu đen xuất hiện trước mặt Quan Nhất.

Quan Nhất sửng sốt.

Diệp Huyên cười nói: “Ta biết con không quen sử dụng các vũ khí khác, vì thế, ta đã dùng vật liệu đặc biệt chế tạo ra cái này cho con, con dùng thử xem!”

Quan Nhất cầm lấy viên gạch quan sát một lúc, sau đó nói: “Cảm ơn sư phụ!”

Diệp Huyên cười khẽ: “Sau đó dẫn Quan Nhất rời khỏi Tiểu Tháp, lúc nhìn thấy dáng vẻ của Quan Nhất, Thượng Quan Ngưng và A Trúc đều sửng sốt.

Lớn đến thế rồi à?

Hai cô gái kinh ngạc đến mức ngơ ngác.

Quan Nhất cũng sửng sốt!

Vì cô bé không hề nhận ra thời gian trong Tiểu Tháp khác với thời gian bên ngoài!

Lúc này, cô bé chợt hiểu rồi!

Tốc độ thời gian trôi qua trong Tiểu Tháp hoàn toàn khác với bên ngoài!

Thật đáng sợ!

Quan Nhất quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, sư phụ của cô bé đáng sợ quá đi mất!

Diệp Huyên cười nói: “Chúng ta đi tỷ võ thôi!”

Tỷ võ!

Thượng Quan Ngưng hơi do dự, sau đó nói: “Diệp công tử, cô bé…”

Diệp Huyên cười nói: “Chúng ta đi đến một nơi đặc biệt, thời gian của nơi đó khác ở đây, vì thế cô bé đã trưởng thành rồi, nhưng bên ngoài cũng chỉ mới trôi qua một hai ngày mà thôi!”

Nghe vậy, nét mặt Thượng Quan Ngưng lập tức trở nên vô cùng nặng nề!

Thời gian khác nhau!

Đương nhiên nàng ta biết nó có ý nghĩa thế nào!

Nghịch thiên!

Diệp Huyên cười nói: “Thượng Quan cô nương, tỷ võ ở đâu thế?”

Thượng Quan Ngưng hít sâu một hơi, sau đó nói: “Ta dẫn hai người đi!”

Dứt lời, nàng ấy xoay người rời đi.

Diệp Huyên và Quan Nhất đuổi theo.

Mọi người nhanh chóng đi tới một lôi đài tỷ võ ở trung tâm thành, lôi đài tỷ võ này rất lớn, dài rộng đến nghìn trượng, xung quanh lôi đài có mười hai trụ đá, mỗi trụ đá đại diện cho một người.

Mười hai người.

Mười hai người này chính là mười hai yêu nghiệt đứng đầu bảng Thiên Nhất!

Đều là những thiên tài danh tiếng lẫy lừng!

Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Quan Nhất, Quan Nhất bay lên lôi đài.

Thượng Quan Ngưng đứng bên dưới nhìn Quan Nhất: “Cô bé phải khiêu chiến ai?”

Diệp Huyên cười đáp: “Cô bé tự quyết định!”

Cô bé tự quyết định!

Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Thượng Quan Ngưng hơi sửng sốt, nàng ấy nhìn về phía Quan Nhất trên lôi đài, nói thật, bây giờ nàng ấy cũng không biết thực lực của Quan Nhất thế nào.

Nhưng theo dự đoán của nàng ấy, dù Quan Nhất có yêu nghiệt đến mấy thì cũng không mạnh được bao nhiêu!

Thời gian thật sự quá ngắn!

Thấy vẻ nghi ngờ trong mắt Thượng Quan Ngưng, Diệp Huyên cười khẽ, cũng không nhiều lời, hắn nhìn về phía Quan Nhất trên lôi đài, lúc này, Quan Nhất chợt nói: “Mười hai người, xông lên một lượt đi!”

Xông lên một lượt!

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người ở xung quanh lôi đài đều bất ngờ!

Diệp Huyên cũng sửng sốt, hắn cũng không ngờ Quan Nhất lại làm thế!

Lúc này, Quan Nhất nhìn về phía hắn, khẽ mỉm cười.

Diệp Huyên hiểu ra!

Ra oai!

Nếu thư viện Quan Huyên muốn nêu cao tên tuổi thì chỉ còn thể chọn ra oai!

Thái độ vô địch, càn quét mọi thứ!

Mà Diệp Huyên hắn bây giờ đã không còn là kẻ nhỏ bé nữa, mà đã là một người lớn nấp sau lưng một đứa trẻ rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang