Một lát sau đại thần tầng hai trở lại tầng hai, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Có vấn đề gì không?”
Diệp Huyên vội lắc đầu: “Không có vấn đề!”
Hắn vẫn chưa quên tính tình của đại thần tầng hai còn nóng hơn Giản Tự Tại đâu!
Đại thần tầng hai lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Nửa tháng sau, hoặc là ngươi tìm được đạo tắc, hoặc là thanh kiếm này đưa nàng ấy về, nếu không ngươi cứ chờ chết đi!”
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Ta không có chút phần thắng nào sao?”
Đại thần tầng hai lạnh nhạt nói: “Nói cho ta biết ngươi có phần thắng gì nào? Người ta có thể bóp chết người chỉ bằng một ngón tay đấy!”
Diệp Huyên mặt không chút cảm xúc: “Ta có thể đồng quy vu tận với đối phương!”
Đại thần tầng hai hỏi: “Cho nổ tháp Giới Ngục sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Đại thần tầng hai nhìn Diệp Huyên với vẻ thương hại: “Ngươi dùng gì để cho nổ tháp này? Ngươi chết một trăm lần, tháp này cũng sẽ không có vấn đề”.
Diệp Huyên sa sầm mặt: “Nói vậy là nếu ta muốn chết thì tháp này sẽ mặc kệ ta, đúng không?”
Đại thần tầng hai thản nhiên hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ sao?”
Diệp Huyên không đổi sắc mặt: “Vậy ta sẽ tặng nó cho người khác! Ta không cần nữa!”
Khoé mắt đại thần tầng hai khẽ giật, nàng ta lắc đầu: “Ngươi... cũng được coi là một người tài”.
Diệp Huyên: “...”
Đại thần tầng hai nói tiếp: “Ngươi thật sự đặt hết hi vọng vào người khác ư?”
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó trả lời: “Ta có thể làm gì đây? Người nói đi, bây giờ bắt một mình ta đấu với tầng năm, ta cũng đâu đánh lại! Tóm lại ta đã quyết định rồi! Tới lúc đó nếu nhất định phải chết, ta sẽ cố hết sức làm loạn, thả tầng bảy, tầng tám với tầng chín gì đó ra hết, mọi người cùng nhau quẩy!”
Đại thần tầng hai nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nghiêm túc bảo: “Ta thật sự nghĩ như vậy”. Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Nhiều khi có nhiều chuyện sức người không gánh nổi, gặp loại chuyện này Diệp Huyên hắn sẽ chọn một cách, đó là nếu chết thì mọi người phải cùng chết, dù sao thì giờ hắn cũng đã có dự tính xấu nhất!
Chung quy vẫn thật sự không đánh lại người ta!
Ít nhất là hiện tại không đánh lại!
Nhưng sau này... Hắn biết rất có thể sẽ không có sau này.
Đại thần tầng hai đột nhiên phất tay: “Ra ngoài đi!”
Diệp Huyên quay lưng đi, khi bước tới cửa hắn bỗng dừng lại, sau đó nhẹ giọng nói: “Đại thần tầng hai, người đã giúp ta đủ nhiều rồi! Người có thể rời đi bất cứ lúc nào, thật đó”.
Nói xong, hắn liền biến mất ở cửa.
Trong lòng hắn luôn biết ơn đại thần tầng hai!
Bởi vì đối phương quả thật đã giúp hắn rất nhiều, và giờ hắn thật sự không có mặt mũi nhờ đối phương đi liều mạng với tầng năm! Vì mục tiêu của tầng năm có lẽ chỉ là hắn và tháp mà thôi! Do đó, nếu đại thần tầng hai muốn rời đi, đặc biệt là đi ngay bây giờ, tầng năm chắc chắn sẽ không nhằm vào nàng ta!
Về bản thân hắn, hắn cũng không suy nghĩ nhiều lắm!
Coi nhẹ sống chết, không phục thì đánh!
Sau khi rời khỏi tháp Giới Ngục, Diệp Huyên tới Táng Thiên trường thành, lúc này bên dưới Dạ Quý và Chu Sinh Sinh đang chiến đấu kịch liệt, cả hai đều dùng thương, cuộc chiến vô cùng ác liệt.
Ở bên khác, Thiên Sát và Địa Sát cũng đang đánh nhau với hai thiên tài của tinh vực Vị Ương.
Diệp Huyên chưa gặp hai thiên tài này bao giờ, là hai người đàn ông, thực lực đều rất mạnh, có điều cả hai đều bị Thiên Sát và Địa Sát áp chế, hơn nữa còn là áp chế chặt chẽ, họ chỉ có thể bị động phòng thủ.
Nếu cứ tiếp tục thế này, thất bại chỉ là chuyện sớm hay muộn!
Diệp Huyên im lặng một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Tà cách đó không xa, cảm giác mà Mạc Tà mang lại cho hắn là sâu không lường được!
Hắn chỉ có cảm giác này từ một số lão quái vật!
Dường như phát hiện ánh mắt của Diệp Huyên, Mạc Tà đột nhiên nhìn về phía hắn. Vừa thấy Diệp Huyên, Mạc Tà mỉm cười.
Cô gái tóc đỏ đằng sau Mạc Tà bỗng lên tiếng: “Ta đấu với hắn!”
Mạc Tà cau mày: “A Phượng!”
Nghe vậy, cô gái dừng lại nhìn Mạc Tà: “Ngươi sợ ta không đánh lại hắn?”
Mạc Tà lắc đầu: “Cô có đối thủ khác, hắn là của Tả Thanh!”
Nói xong hắn ta nhìn sang Tả Thanh, Tả Thanh khẽ gật đầu, sau đó bước về phía Diệp Huyên cách đó không xa.
A Phượng lạnh lùng nói: “Không thể nhường hắn cho ta sao? Ta đã gai mắt hắn lâu rồi!”
Mạc Tà bảo: “Đại cục làm trọng”.
Đại cục!
A Phượng khịt mũi, không nói thêm nữa.
Ở phía xa, Tả Thanh bước tới trước mặt Diệp Huyên, gã nhìn Diệp Huyên cười hỏi: “Lần trước tính là ngang tay phải không?”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Phải!”
Như Tả Thanh đã nói, lần trước hai người chỉ có thể tính là chưa phân thắng bại!
Tả Thanh cười bảo: “Vậy thì lần này chúng ta phân thắng bại đi!”
Nói xong, gã từ từ nâng tay phải, sau nháy mắt linh khí trong thiên địa cũng bắt đầu hội tụ vào giờ phút này.
Diệp Huyên yên lặng trong giây lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Tả Thanh, cười nói: “Phân thắng bại có gì thú vị, phân sinh tử luôn đi!”
Phân sinh tử!
Diệp Huyên vừa dứt lời, một tiếng kiếm reo liền phóng thẳng lên tận trời cao, làm chấn động cả chân trời!