Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm Tông!



Xung quanh cửa đá có khí vẩn đục lơ lửng, ngoài ra còn có một vài kiếm khí phiêu bạt.



Những kiếm khí này rất mạnh, cực kỳ mạnh!

Advertisement


Khi nhìn thấy những kiếm khí này, ánh mắt ông lão rất nặng nề.



Trước đây ông ta từng đến đây một lần, nhưng ông ta không dám đi qua!



Ông ta có thể ngăn cản những khí vẩn đục kia, nhưng những kiếm khí này lại mạnh đến mức có thể giết chết ông ta. Nếu chỉ là kiếm khí đơn thuần thì ông ta còn có thể đỡ được, nhưng nơi này thật sự khá kỳ lạ, ông ta không muốn mạo hiểm.



Thật ra lúc mới đến, trong lòng ông ta cũng vô cùng khiếp sợ!

Advertisement


Rốt cuộc là kiếm khí của ai mà mấy chục nghìn năm trôi qua vẫn còn mạnh như thế!



Ông lão thầm thở dài, quá nhiên núi cao còn có núi cao hơn!



Lúc này, Diệp Huyên đi về phía cửa đá, ông lão vội nhắc nhở: “Tiểu hữu, cẩn thận một chút!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn đi về phía cửa đá, dù trong lòng hắn khá tự tin, nhưng vẫn không dám sơ xuất!



Khi đi đến chỗ cách cửa đá mười mấy trước, kiếm khí đang lơ lửng xung quanh cửa đá đột nhiên dừng lại, một khắc sau, những kiếm khí này chợt biến thành kiếm quang chém về phía Diệp Huyên!



Thấy thế, sắc mặt ông lão lập tức thay đổi, nhưng một khắc sau, ông ta sững người!



Vì vô số kiếm khí kia chợt dừng lại trước mặt Diệp Huyên!



Tất cả kiếm khí đều dừng lại trước mặt hắn!



Ông lão chớp mắt, kiếm khí thật sự không tấn công người này?



Thấy những kiếm khí kia dừng lại, Diệp Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm!



Những kiếm khí này vô cùng mạnh mẽ, nếu thật sự nhắm vào hắn thì sẽ rất phiền phức!



Vì Kiếm Thể của hắn tạm thời không thể hấp thu những kiếm khí này!



Diệp Huyên không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu hấp thu toàn bộ những kiếm khí này.



Lúc này, ông lão đi tới bên cạnh Diệp Huyên, ông ta nhìn hắn, thở dài nói: “Tiểu hữu thật là một người hiếm thấy!”



Diệp Huyên cười khẽ: “Tiền bối, ông có cách đối phó với những khí vẩn đục này không?”



Ông lão gật đầu: “Khí vẩn đục ở nơi này yếu hơn sâu trong Ám giới rất nhiều, ta có thể đối phó được!”



Diệp Huyên cười nói: “Vậy chúng ta đi vào thôi!”



Hai người tiếp tục tiến lên, dọc trên đường đi, ông lão vung tay phải, những khí vẩn đục kia lập tức bị lực lượng thần bí ngăn cản.



Diệp Huyên nhìn ông lão, thực lực của ông lão này không phải mạnh bình thường đâu!



Sau sơn môn là một vài kiến trúc cổ xưa, nhưng những kiến trúc này đều đã vô cùng cũ nát, trong đó có một vài kiến trúc đã sụp đổ, trở thành một đống phế tích!


Rất rõ ràng nơi này từng diễn ra đại chiến!


Lúc này, hai người đi tới trước một đại điện, nửa bên của đại điện đều đã sụp đổ, chỉ còn lại một nửa, trông vô cùng hoang liêu.



Lúc này, ông lão chợt cất lời: “Tiểu hữu cẩn thận!”



Advertisement
Nói xong, ông ta vung tay phải, một bóng đen ở trước mặt Diệp Huyên lập tức bị đánh lui!



Tay trái của Diệp Huyên nắm chặt kiếm trong tay, hắn nhìn về phía bóng đen kia, bóng đen tản đi, một người đàn ông trung niên trông rất mờ ảo xuất hiện!



Linh hồn!



Tuy là linh hồn, nhưng hơi thở của đối phương rất mạnh mẽ!



Kiếm Trấn Hồn trong người Diệp Huyên lên tinh thần chuẩn bị ra tay!

Advertisement


Người đàn ông trung niên nhìn về phía ông lão: “Thành Đạo!”



Nét mặt ông lão không chút cảm xúc, trong mắt có sát khí loé lên: “Chỉ là âm hồn của Ám vực cũng dám lỗ mãng trước mặt bản tôn ư!”



Dứt lời, ông ta chắp tay chỉ về phía trước, một luồng khí lạnh lẽo bay đi!



Người đàn ông trung niên ở phía xa thay đổi sắc mặt, chợt đánh tới một quyền.



Ầm!



Sau một tiếng nổ vang, người đàn ông trung niên liên tục lùi về sau, lùi xa cả trăm trượng!



Còn ông lão kia lại không lùi một bước!



Diệp Huyên nhìn ông lão, thực lực của ông lão này chắc chắn mạnh hơn đám người La Hầu.



Thành Đạo Cảnh!



Thật sự rất mạnh!



Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm ông lão: “Ngươi biết ta đến từ Ám vực, ngươi là người của Cổ Thần Uyên!”



Ông lão đang muốn tiếp tục ra tay thì Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Tiền bối khoan đã”.



Ông lão nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cất lời: “Có lẽ tiền bối cũng rất muốn biết nơi này từng xảy ra chuyện gì đúng không?”



Ông lão im lặng một lát, sau đó ông ta nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Nơi này đã xảy ra chuyện gì?”



Người đàn ông trung niên không nói gì mà cứ nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi là người của Kiếm Tông!”



Diệp Huyên nhíu mày: “Chỉ vì ta là kiếm tu nên ông cho rằng ta là người của Kiếm Tông ư?”



Người đàn ông trung niên im lặng, không nói một lời.



Diệp Huyên nhìn về phía ông lão: “Tiền bối, Ám vực là nơi này? Là Ám giới sao?”



Ông lão lắc đầu: “Không phải, Ám vực là một nơi còn đáng sợ hơn Ám giới nữa!”



Nói xong, ông ta nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Các ngươi bị ai giết!”



Người đàn ông nặng nề trả lời: “Một người phụ nữ!”


Phụ nữ!
Ông lão khẽ nhíu mày: “Các ngươi bị giết bao nhiêu người?”



Người đàn ông trung niên chậm rãi siết chặt hai tay, nét mặt hơi dữ tợn: “Hơn ba mươi người!”



Advertisement
Diệp Huyên chợt hỏi: “Hơn ba mươi vị Thành Đạo Cảnh?”



Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Mười hai vị Thành Đạo Cảnh, mười tám vị Ngự Đạo Cảnh đỉnh cao”.



Nghe vậy, Diệp Huyên im lặng.



Trong lòng cực kỳ khiếp sợ!



Mười hai vị Thành Đạo Cảnh!

Advertisement


Đây là khái niệm gì?



Rốt cuộc Ám vực này là nơi nào? Vì sao lại mạnh như thế?



Lúc này, ông lão chợt nói: “Hơn ba mươi mấy người các ngươi đều bị một người phụ nữ giết ư?”



Người đàn ông trung niên không để ý tới ông lão mà nhìn về phía Diệp Huyên: “Kiếm khí của nàng cũng không làm ngươi bị thương, ngươi và nàng có quan hệ gì?”



Diệp Huyên im lặng.



Hắn có thể chắc chắn chủ nhân của kiếm khí này không phải là Thanh Nhi, mà trong những người phụ nữ hắn quen, chỉ có kiếm khí của Thanh Nhi và Niệm tỷ mạnh thế này thôi!



Mà ngoài hai người phụ nữ này, hắn không quen kiếm tu nữ nào khác cả!



Lúc này, người đàn ông trung niên kia lại nói: “Rốt cuộc ngươi và nàng có quan hệ thế nào?”



Diệp Huyên nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Ông đoán xem!”



Ông lão: “…”



Người đàn ông trung niên sửng sốt, sau đó trầm giọng nói: “Nàng ta giết chết rất nhiều người của chúng ta!”



Diệp Huyên nheo mắt: “Nàng giết cũng không phải ta giết, có liên quan gì đến ta?”



Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Nàng giết và ngươi giết có gì khác nhau?”



Diệp Huyên nổi giận: “Ông có lầm không vậy? Nàng giết và ta giết sao lại không khác nhau? Các người có bản lĩnh thì đi tìm nàng ấy!”



Nét mặt người đàn ông trung niên không chút cảm xúc: “Giết ngươi cũng giống thế thôi!”



Diệp Huyên tức đến mức đau ngực!



Mẹ kiếp, đây rõ ràng là nhằm vào người dễ bắt nạt mà!



Nghĩ thế, Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, kiếm Trấn Hồn xuất hiện trong tay hắn, một khắc sau, kiếm Trấn Hồn biến thành một tia kiếm quang bay ra!



Nét mặt của người đàn ông trung niên ở phía xa thay đổi, ông ta không ra tay mà xoay người bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất ở phía xa.

1652018150736.png


Nghĩ thế, nét mặt Diệp Huyên trở nên càng khó coi hơn!

Sở dĩ trước đó đối phương không dám chạy trốn chắc chắn là vì những kiếm khí kia, nhưng bây giờ, những kiếm khí kia đều đã bị hắn hấp thu cả rồi.

Nghĩ đến đây, Diệp Huyên không nói một lời.
Advertisement

Lúc này, ông lão nhìn kiếm Trấn Hồn ở trước mặt Diệp Huyên: “Tiểu hữu, kiếm này của ngươi đã đạt tới Ngự Đạo Cảnh, là một thanh kiếm tốt đấy”

Diệp Huyên thôi suy nghĩ, cười khẽ: “Bình thường thôi!”

Nói xong, hắn thu hồi kiếm Trấn Hồn!

Ông lão trầm giọng nói: “Tiểu hữu, Ám vực này thật sự không đơn giản, ngươi và bọn họ…”

Advertisement
Diệp Huyên khẽ thở dài: “Tiền bối, ông cũng thấy đấy! Ta và bọn họ không thù không oán, nhưng bọn họ cứ muốn gây chuyện với ta, ông thấy có vô lý không? Có còn vương pháp không chứ?”

Ông lão hơi do dự, sau đó nói: “Tiểu hữu thân phận không đơn giản, cũng không cần quá để ý đến Ám vực này, có điều sau này vẫn phải cẩn thận một chút!”

Diệp Huyên gật đầu: “Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở!”

Ông lão gật đầu, ông ta nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng nhìn về phía sâu trong đại điện đổ nát, ở nơi đó có một thi thể!

Bên cạnh thi thể còn có một thanh kiếm!

Ông lão đi tới trước thi thể, cẩn thận quan sát nó, một lát sau, ông ta ấn nhẹ lòng bàn tay xuống: “Ngưng!”

Dứt lời, không gian xung quanh chượt rung lên, một linh hồn hư ảo xuất hiện trước mặt ông lão.

Ông lão nhìn linh hồn hư ảo kia: “Nơi này đã từng xảy ra chuyện gì vậy?”

Linh hồn hư ảo mơ màng nhìn một vòng xung quanh, sau đó gã đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên, khi nhìn thấy Diệp Huyên, gã chợt sửng sốt.

Diệp Huyên chớp mắt: “Tiền bối biết ta sao?”

Linh hồn kia nhìn Diệp Huyên, tỏ vẻ khó tin: “Ngươi…”

Sau đó, gã cau mày: “Sao có thể!”

Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Tiền bối có ý gì?”

Ông lão nhìn Diệp Huyên, ông ta cũng rất khó hiểu!

Linh hồn đó im lặng một lúc rồi nói: “Trên người ngươi có hơi thở của sư tổ!”

Diệp Huyên lấy Kiếm Linh ra: “Là thanh kiếm này sao?”

Khi nhìn thấy thanh kiếm, linh hồn kia nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi…”

Diệp Huyên cười nói: “Ta cũng là người của Kiếm Tông!”

Linh hồn kia im lặng.

Lúc này, ông lão lại hỏi: “Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?”

Linh hồn kia nhẹ giọng nói: “Nhiều năm trước, Kiếm Tông chúng ta gặp phải đại nạn, một vài cao thủ thần bí xuất hiện ở Kiếm Tông, giết chết sạch người của Kiếm Tông…”

Diệp Huyên thắc mắc: “Tại sao?”

Nét mặt của linh hồn kia rất phức tạp: “Vì một quặng mỏ siêu cấp!”

Quặng mỏ siêu cấp!

Diệp Huyên vội hỏi: “Quặng mỏ siêu cấp?”



Linh hồn kia gật đầu: “Kiếm Tông ta lấy được một quặng mỏ siêu cấp ở Ám giới này, quặng mỏ kéo dài mấy nghìn dặm, hơn nữa còn có linh trí… Có điều không ngờ quặng mỏ đó lại mang đến tai hoạ cho Kiếm Tông ta!”



Advertisement
Ông lão nhẹ giọng nói: “Quặng mỏ siêu cấp… Chẳng trách Ám vực sẽ ra tay…”



Linh hồn kia lại nói: “Lúc đầu, chúng ta vì né tránh những cao thủ này mà sử dụng trận pháp đưa tông môn trốn vào trong Ám giới, nhưng không ngờ những người đó còn đáng sợ hơn tưởng tượng của ta, bọn họ hoàn toàn không sợ những khí vẩn đục kia, trực tiếp đi vào trong Ám giới giết chúng ta…”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nhưng những cao thủ của Ám vực kia đều đã chết hết! Là ai giết bọn họ?”



Linh hồn đó trầm giọng nói: “Sư tổ!”



Advertisement
Diệp Huyên hỏi: “Người đàn ông áo xanh à?”



Linh hồn nhìn Diệp Huyên, lắc đầu: “Không phải sư tổ!”



Diệp Huyên hơi tò mò: “Không phải người đàn ông áo xanh à?”



Linh hồn kia gật đầu: “Là Thính Vân sư tổ!”



Thính Vân!



Diệp Huyên sửng sốt.



Hắn từng nghe Lục sư tỷ nhắc đến hai chữ này, có điều lúc đó cũng chẳng để tâm, Thính Vân này mạnh đến thế sao?



Lúc này, ông lão cất tiếng hỏi: “Tiểu hữu, ngươi và Thính Vân tiền bối này có quan hệ thế nào vậy?”



Diệp Huyên chớp mắt, sau đó đáp: “Sư tỷ, nàng là sư tỷ của ta!”



Ông lão im lặng.



Mẹ kiếp, cha ngươi đáng sợ như thế, đại ca ngươi đáng sợ như thế, sư tỷ ngươi cũng đáng sợ như thế…



Rốt cuộc tên này là ai?



Mà cả nhà đều kinh khủng vậy?



Thính Vân!



Lúc này, Diệp Huyên cũng thấy hơi khiếp sợ, vì hắn thật sự không ngờ thực lực của Thính Vân này lại đáng sợ đến thế!



Mười mấy cao thủ Thành Đạo Cảnh đều bị giết chết, thật sự là không xem cao thủ Thành Đạo Cảnh ra gì mà!



Lúc này, linh hồn của người đàn ông trung niên dần trở nên hư ảo.



Diệp Huyên nhìn về phía ông lão, ông lão lắc đầu: “Linh hồn của gã vốn đã tan biến, là do ta cố ngưng tụ lại, bây giờ linh hồn của gã vô cùng yếu ớt, sắp tan biến trong đất trời rồi”.



Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát, sau đó mở lòng bàn tay ra, kiếm Trấn Hồn xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên, một khắc sau, kiếm Trấn Hồn tản ra một lực lượng linh hồn mạnh mẽ bao phủ lấy người đàn ông trung niên, linh hồn sắp tan biến của gã đột nhiên ngưng tụ lại lần nữa!



Thấy cảnh này, trong mắt ông lão lộ vẻ ngạc nhiên, ông ta nhìn kiếm Trấn Hồn, không nói gì.


Người đàn ông trung niên ở trước mặt Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Vô nghĩa thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK